– Tiểu thư, ta hoàn toàn suy nghĩ cho gia tộc, tiểu thư hẳn cũng biết thân phận của mình, nếu như tiểu thư xảy ra chuyện gì, ta cũng không có cách nào ăn nói với gia tộc.
Trưởng lão tóc đen kia nhàn nhạt liếc nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói với Độc Cô Cảnh Văn:
– Tiểu thư, chúng ta cần phải đi rồi.
Vừa nói xong, xa trên không trung đột nhiên xuất hiện tiếng xé gió, trên ngọn núi một đám tuyết lớn bị đánh bay, giống như từ giữa không trung xuất hiện một cơn gió lớn.
Ngao.
Một tiếng gầm gừ xuyên thấu không gian, giữa không trung, một đầu yêu thú khổng lồ đang phá không lao tới.
Nhìn Lục Lâm Thiên, Độc Cô Cảnh Văn thản nhiên cười, gật đầu nói:
– Ta sẽ chờ ngươi.
Nói xong, trong ánh mắt thâm tình Độc Cô Cảnh Văn đột nhiên hôn lên mặt Lục Lâm Thiên. Thân thể mềm mại khẽ động, quanh thân có một cỗ linh lực khẽ bùng ra, trong nháy mắt nhảy lên bầu trời, nhẹ nhàng đáp xuống lưng yêu thú Hàn Băng Thiên Lang lục giai trên bầu trời kia. Tóc đen khẽ bay, cộng thêm khí chất dung nhan của bản thân khiến cho Lục Lâm Thiên có chút đau lòng.
- Lâm Thiên, khi nào ngươi có thực lực cường hãn nhất định phải tới tìm tiểu thư, đừng làm cho tiểu thư phải chờ ngươi lâu quá.
Độc Cô Băng Lan chậm rãi đi tới bên người Lục Lâm Thiên, nói xong, bóng hình xinh đẹp cũng đi tới trên lưng Hàn Băng Thiên Lang.
– Chúng ta đi.
Lão giả tóc đen nói một tiếng, ánh mắt coi thường khẽ đảo qua trên người Lục Lâm Thiên, sáu người trong nháy mắt nhảy lên không trung, không gian chung quanh khẽ chấn động, giống như là gấp khúc vậy.
– Tiểu tử, ngươi đừng ảo tưởng cóc mà ăn thịt thiên nga, ngươi còn chưa đủ tư cách. Lần này ta cảnh cáo ngươi, nếu như dám quấn lấy tiểu thư nhà ta, ta giết ngươi so với giết một con kiến không khác gì nhau.
Một thanh âm truyền tới trong tai Lục Lâm Thiên, chính là của lão giả tóc đen kia.
Ngao.
Một tiếng rít gào vang lên, bốn chân Hàn Băng Thiên Lang khẽ nhún một cái, thân ảnh trong nháy mắt bay về phía trước.