Lam Linh nhìn bóng lưng Lục Lâm Thiên biến mất lập tức nói với thanh niên bạch y rồi rời đi. Đường cong linh lung khiến cho người ta sôi máu, đôi ngọc thỏ trước ngực vô cùng sinh động không ngừng lắc lư khiến cho mắt mọi người chung quanh không rời.
– A.
Ngoài đoàn người, sau khi ba người đi qua một con đường Lục Lâm Thiên tức thì đau đớn hét to một tiếng, trên canh tay bị Vân Hồng Lăng nhéo một cái, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
– Tiểu tặc, ngươi nói mau, yêu tinh kia rốt cuộc là ai, có quan hệ gì với ngươi?
– Không có quang hệ, quả thực là không có quang hệ.
Lục Lâm Thiên vuốt cánh tay mình, nhìn vào cánh tay đang sưng đỏ không khỏi thầm nghĩ, nữ nhân này hạ thủ thật độc.
– Không quan hệ sao? Vì sao nàng lại nói câu vĩnh viễn nhớ kỹ? Lại nói tới thời gian nương tựa vào nhau kia? Ta véo, ngươi mau nói thật cho ta.
Vân Hồng Lăng thở phì phì nói.
– Tiểu thư, chúng ta quả thực không có vấn đề gì a. Muốn nói tới quan hệ thì chỉ có cừu oán mà thôi, nữ nhân kia chính là độc xà, sao có thể so sánh được với nàng. Khi trước trong sơn mạch Vụ Đô nữ nhân này đã hạ độc thủ với ta, thiếu chút nữa làm ta mất mạng, nàng nói xem giữa ta với nàng ta có quan hệ hay không?
– Được rồi, ta tin ngươi một lần, nếu như lần sau thấy yêu tinh kia, nếu như ngươi dám liếc mắt nhìn nàng ta, ta sẽ không khách khí với ngươi.
Lục Lâm Thiên cũng không muốn bị nàng ta véo lần nữa, vội vã đi tới phía sau Lục Vô Song. Vẫn là nha đầu Vô Song ôn nhu, thảo nào cổ nhân từng nói, cưới vợ phải cưới vợ hiền, thực sự là chí lý.
– Sợ cái gì, nếu như lần sau ngươi không trêu hoa ghẹo nghiệt, ta sẽ không véo ngươi. Biểu tỷ Cảnh Văn từng nói với ta, bảo ta trông chừng ngươi đó.
Một lát sau, ba người về tới nội thành Thiên Kiếm môn, sau khi đi tới đình viện thì sắc trời đã tối, ba người đều tự mình nghỉ ngơi, trong lòng Lục Lâm Thiên rất muốn đi tới phòng Lục Vô Song, thế nhưng có tông chủ và chư vị trưởng lão ở phụ cận, quả thực có chút bất tiện.
Tới phòng mình, Lục Lâm Thiên cùng Bạch Linh, Tiểu Long hàn huyên vài câu rồi bắt đầu tu luyện.
Buổi tối, màn đêm bao phủ trong thành Thiên Kiếm mênh mông, mặc dù là ban đêm thế nhưng trong thành Thiên Kiếm lại đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, cảnh tượng náo nhiệt so với ban này cũng không kém là bao.
Trong phòng, Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi đó, quanh thân được bao phủ bởi một vòng quang mang màu vàng, ngày mai chính là đại hội Tam tông Tứ môn, Lục Lâm Thiên cũng phải chuẩn bị cho tốt.
Thời gian một đêm nhanh chóng trôi qua, sáng sớm hôm sau, Lục Lâm Thiên đình chỉ tu luyện, hai mắt mở ra, trong mắt bắn ra tinh quang.
Cảm giác chân khí và linh lực tràn đầy trong cơ thể, Lục Lâm Thiên không khỏi có chút chờ mong. Hắn rất muốn biết bản thân mình có thể đi tới được bước kia trên đại hội Tam tông Tứ môn hay không.
Lục Lâm Thiên lắc đầu, nếu như không thấy thực lực của đám người dự thi, hắn cũng không thể đoán mò được. Huống chi đám người tới tham gia đại hội Tam tông Tứ môn ai cũng có con bài chưa lật của mình, tu vi chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi, giống như bản thân hắn vậy, nếu như con bài chưa lật của hắn xuất ra hết thì thực lực cũng sẽ không tương đương như tu vi bề ngoại.
– Cũng đúng.
Vân Khiếu Thiên cười khổ một cái rồi nói:
– Là ta quá sốt ruột rồi, bốn lần liên tiếp Vân Dương Tông chúng ta không có đệ tử tiến vào top ba, ngay cả mấy vị Thái thượng trưởng lão trong tông đối với việc này đều vô cùng coi trọng.
– Đệ tử sẽ cố hết sức.
Lục Lâm Thiên nói, đối với đám người Thái Thượng trưởng lão trong Vân Dương Tông hắn cũng không có bao nhiêu kinh ngạc. Lúc mật địa mở ra, khí tức mấy người kia đã tới mức cực kỳ kinh khủng, đó mới là thực lực chân chính của Vân Dương Tông.
– Lúc này hy vọng của ta cũng chỉ có thể đặt vào người ngươi và Hồng Lăng.