Đánh giá những cường giả này, trong lòng Lục Lâm Thiên không khỏi xúc động.
Mà ở phía sau mọi người còn có không ít trưởng lão các phái, khí tức thu liễm, thế nhưng trong không gian nho nhỏ lúc này lại có nhiều cường giả như vậy khiến cho trong không gian vô hình chung có áp lực.
– Cường giả ở đây cũng không ít nha, không ít Vũ Vương còn có cường giả Linh Vương.
Thanh âm của Cửu Vĩ Yêu Hồ Bạch Linh vang lên trong tai Lục Lâm Thiên.
– Linh Vương sao?
Lục Lâm Thiên đưa mắt đảo qua, lập tức rơi vào trên người một lão giả trưởng lão của Địa Linh Tông, thân mặc trường sam cũ kỹ, quanh người không có một chút khí tức ba động nào, thế nhưng sau khi nhìn vào hắn một lát cũng không nhớ nổi dáng dấp của hắn ra sao. Dựa vào cảm giác của mình, Lục Lâm Thiên suy đoán người này chắc hẳn chính là cường giả Linh Vương.
Trong lúc mọi người hàn huyên, đám người Lục Lâm Thiên đương nhiên không có tư cách tham dự, đám người hàn huyên đều là đại lão một phương, những đệ tử còn trẻ như bọn họ không có tư cách xen vào.
Ánh mắt khẽ đảo qua, Lục Lâm Thiên lập tức nhìn thấy phía trước có mấy thanh niên nam nữ, tổng cộng có năm đội ngũ, cả đám nam nữ này, nam thì anh tuấn bất phàm, khí độ hiên ngang, nữ thì dung mạo thanh tú, vóc người linh lung, hiện lên đường cong lồi lõm.
Tu vi của đám người này đương nhiên không có mấy ai có thể tránh khỏi phán đoán của Lục Lâm Thiên, không ngoại lệ đều có tu vi Vũ Tướng, dường như còn có vài người có tu vi Linh Tướng.