Trong khu vực số một, Lục Lâm Thiên và Lam Linh vẫn đứng đó.
Trong khu vực số hai, thanh niên mặc hắc y của Thiên Kiếm môn và nữ Linh giả của Địa Linh tông theo tiếng chuông bắt đầu vang lên đột nhiên bắt đầu xuất thủ.
Linh lực tràn ra, hai người trong nháy mắt được bao phủ bởi một tầng quang tráo vô hình. Hai người này đều là Linh giả, đều có tu vi Linh Tướng tứ trọng, thực lực bằng nhau cho nên vẻ mặt hai người đều vô cùng ngưng trọng.
Sưu Sưu.
Trong nháy mắt linh lực của hai người chớp động, hung hăng va chạm vào nhau. Linh lực hỗn loạn mang theo linh hồn công kích tạo thành tiếng vang lớn ầm ầm trong không trung.
Tại khu vực số hai đã ầm ầm giao thủ thế nhưng trong khu vực số một, hai người này vẫn đang nhìn nhau, không có phản ứng gì.
– Lâm Thiên đệ đệ, ta thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau.
Lam Linh khẽ thở dài, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú về phía Lục Lâm Thiên. Bộ ngực dường như ưỡn về phía trước, đường cong linh lung kia lúc này dường như lại càng thêm nóng bỏng. Đối với bất luận một nam nhân nào mà nói đây có thể coi là một loại khiêu khích.
– Ta cũng không nghĩ tới, xem ra ông trời đối với ta không tồi. Không ngờ cho ta cơ hội đem những thứ năm đó lấy lại.
Lục Lâm Thiên nói. Vừa nhìn thấy nữ nhân này lửa giận trong lòng Lục Lâm Thiên không nhịn được mà dâng trào.
– Chuyện năm đó ta thừa nhận là ta sai. Thế nhưng ngươi cũng không có thiệt đâu? Ta hao tổn tâm cơ thế nhưng thứ có được cũng chỉ là hai cái túi trữ vật trống không.
Lục Lâm Thiên nói. Năm đó nếu không phải hắn cẩn thận đem mọi thứ chuyển vào trong nhẫn trữ vật thì Linh Thần dịch và những vật khác trong bảo tàng kia đã mất rồi.
– Lâm Thiên đệ đệ khi trước ta cũng không có độc ác lấy mạng của ngươi. Tâm ý của tỷ tỷ lẽ nào đệ còn không rõ hay sao? Ta vốn nghĩ rằng đời này không còn được gặp đệ nữa. Lần trước gặp lại trong thành, mấy ngày nay ta đều nghĩ tới đệ nha.
Lam Linh nói, trong ánh mắt không hề che dấu sự quyến rũ với Lục Lâm Thiên.
– Coi như xong, đạo bất tương đồng không thể chung đường. Ý tốt của nàng trong lòng ta coi như đã nhận.
Vẻ mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống, loại nữ nhân như vậy hắn tốt nhất nên tránh xa, nói không chừng một ngày nào đó hắn lại bị nữ nhân này chơi một vố nữa.
– Đệ không cần phải đề phòng, nếu ta có tâm tư hại đệ thì đệ cũng không sống được tới bây giờ.
Lam Linh nói xong khẽ thở dài không khỏi khiến cho nam nhân sinh lòng thương tiếc.
– Khi trước là ai hạ độc với ta?
Lục Lâm Thiên nói.
– Ta cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi. Bởi vì bảo vật trong tay đệ có tác dụng vô cùng to lớn với ta. Thế nhưng ta thực sự không có ý giết đệ, ở chung với đệ lâu như vậy biết đệ là một chính nhân quân tử, cùng một phòng cũng không có ý xấu với ta. Cho nên tỷ tỷ ta trong lòng đã sớm có đệ.
Lam Linh nói.
– Chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu tặc kia không ngờ lại chưa động thủ. Hai người lại còn trò chuyện hăng say như vậy.
Trên khán đài, Vân Hồng Lăng vốn ban đầu vô cùng lo lắng, thế nhưng lúc này thấy mặt bắt đầu tức giận.
– Ồ?
Một màn này khiến cho không ít cường giả có chút nghi hoặc, hai người này không ngờ lại không có chút chiến ý nào, dường như đang tâm sự việc nhà vậy.
– Quên đi, động thủ đi. Ân oán giữa ta và ngươi không có bất luận ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc nào, coi như tiện nghi cho ngươi rồi.
Lục Lâm Thiên nói.
– Lâm Thiên đệ đệ, đệ quả thực không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Lam Linh khẽ thở dài nói.
– Vốn tỷ tỷ ta không muốn động thủ với đệ, thế nhưng bây giờ vì Vạn Thú Tông ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc đánh với đệ một trận.
– Đến đây đi, ta đang đợi.
Lục Lâm Thiên nói, chân khí đã vận chuyển trong cơ thể từ lâu. Lam Linh này có thực lực Vũ Tướng tam trọng Lục Lâm Thiên không dám kinh địch. Vũ Tướng tam trọng hắn không hề sợ hãi, thế nhưng Lam Linh lại là đệ tử thân truyền của Vạn Thú Tông, cũng không biết bản mạng yêu thú của nàng đã tới trình tự nào rồi.