Từng tiếng kêu truyền ra, lực lượng cuồng bạo tràn ngập không gian khiến cho không gian gợn sóng. Trên võ đài lúc này kình khí hỗn loạn, giống như từng quả bom nổ vậy.
Vũ Tướng nhất trọng trực tiếp ngạnh kháng Vũ Tướng thất trọng khiến cho mọi người há hốc mồm, khí thế như vậy cũng khiến cho mọi người phải lau mắt mà nhìn.
Phanh Phanh Phanh.
Từng tiếng nổ lớn vang lên, kình khí không ngừng khuếch tán tới một phạm vi nhất định rồi mới tiêu tán trên không trung.
Thân thể mềm mại của Nguyên Nhược Lan lui về phía sau hai bước. khí tức quanh thân có chút ba động, nhìn vào Lục Lâm Thiên có chút kinh ngạc.
Thân ảnh hai người đứng đó, trong không trung, kình khí cuồng bạo đang chậm rãi biến mất.
Lúc này thân ảnh hai người đứng đó, vô hình trung, áp lực trong Diễn võ trường tăng lên, khí tức khuếch tán khiến cho không ít khán giả phía dưới cảm thấy bị áp chế.
– Lục Lâm Thiên, không nghĩ tới ngươi lại có thể khiến ta xuất ra binh khí, quả thực ngươi khiến cho ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhìn Lục Lâm Thiên, Nguyên Nhược Lan nói.
– Ngươi cũng cho ta ngoài ý muốn nha. Ta liều mạng, ngươi cũng còn chưa xuất toàn lực.
Lục Lâm Thiên cười khổ nói.
Ong…
Trong tay Nguyên Nhược Lan xuất hiện một thanh trường kiếm nói:
Lúc này chung quanh, trăm vạn ánh mắt nhìn vào. Khí thế quanh người hai người vô hình trung đều được kéo lên. Trên khán đài, chúng cường giả cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía hai người.
Khí thế quanh thân hai người lúc này khiến cho không gian gợn sóng. Khí thế vô cùng báo đạo, chỉ có những cường giả và những khán giả ở gần mới có thể cảm nhận được.
Loại cảm giác áp bác này đại bộ phận đến từ Nguyên Nhược Lan. Bởi vậy lúc này cũng không có bao nhiêu người cảm thấy kinh ngạc với Lục Lâm Thiên.
Trong Diễn võ trường hiện tại vô cùng yên tĩnh, mọi người đều ngừng thở, chờ đợi lần giao thủ cuối cùng của hai người.
Khi khí thế hai người đều được kéo lên tới một mức độ nhất định thì khí thế trên người Nguyên Nhược Lan cũng được tăng lên tới mức độ vỗ cùng kinh khủng. Y phục bay phất phới.
Cảm nhận được cỗ khí tức này, Lục Lâm Thiên mặt ngoài có vẻ bình thản, thế nhưng trong lòng vô cùng ngưng trọng. Kế tiếp Nguyên Nhược Lan sẽ thi triển toàn lực. Có chống lại được hay không bản thân hắn cũng không biết.
Chân khí không ngừng vận chuyển trong kinh mạch, giống như vạn con ngựa không ngừng chạy đua. Lục Lâm Thiên hít sâu một hơi, hắn cũng sắp sửa bộc lộ một con bài chưa lật nữa.