Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 562: Đánh bại (2)



Nếu thua, tất cả mọi người đều là chưởng môn cũng không làm ra chuyện quỵt nợ. Cuối cùng mọi người đều vô cùng không muốn từ trong nhẫn trữ vật móc ra hai bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai giao cho Vân Khiếu Thiên. Ánh mắt hung hăng nhìn Vân Khiếu Thiên.  

– Hắc hắc.  

Vân Khiếu Thiên cười hắc hắc, không nhìn ánh mắt mọi người. Mười hai bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai tới tay, nụ cười của hắn lúc này vô cùng sáng lạng.  

– Vân tông chủ, từ giờ trở đi, ta sẽ không cá cược với ngươi nữa. Giả bộ không chút nắm chắc nào lừa ta bốn bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai.  

Nhâm Trường Thanh của Huyễn Hồn môn mặt mày sầu khổ trừng mắt nhìn Vân Khiếu Thiên. Hiện tại nhớ lại hắn mới phát hiện ra bản thân mình dường như hoàn toàn rơi vào trong tròng của Vân Khiếu Thiên.  

– Vân tông chủ, ngươi quá không thật thà rồi. Ẩn giấu thực lực đệ tử trong môn, chắc hẳn là muốn thu mấy bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai trong tay chúng ta sao?  

Chu Hoàng Viễn của Huyền Sơn môn nói.  

– Vân tông chủ luôn luôn giảo hoạt, hiện tại rốt cuộc ta cũng đã được chứng kiến.  

Âu Dương Huyền Anh vô cùng bất đắc dĩ nói.  

– Chư vị, là các ngươi tìm ta cá cược đó nha.  

Vân Khiếu Thiên nói.  

– Vân tông chủ, đúng là chúng ta bị ngươi qua mặt rồi. Đừng nói cho chúng ta biết là ngươi không biết Lục Lâm Thiên là vũ giả tứ hệ, không biết thực lực của hắn nha?  

Vi Bang Ngạn của Quy Nguyên Môn lúc này vẻ mặt trắng xám nhíu mày hung hăng nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  

– Ta….  

Vân Khiếu Thiên nghẹn lời. Hắn còn có thể nói gì đây. Quả thực hắn không biết, nếu như biết chính xác mà nói, ngay cả bảo hắn cắm người đi cá cược hắn cũng dám. Lúc đó chỉ sợ mấy vị chưởng môn này còn thua lớn hơn nữa.  

– Hắc hắc.  

Vân Khiếu Thiên cười hắc hắc. Dù sao đi nữa hắn cũng thắng, quản bọn họ nghĩ thế nào làm gì.  

Trên khán đài. Lúc này sắc mặt hai huynh đệ Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên vô cùng xấu xí. Vốn tưởng rằng có trò hay để nhìn, có thể thấy Lục Lâm Thiên bị chà đạp một phen, thế nhưng trăm triệu lần không ngờ tới cuối cùng Lục Lâm Thiên lại phong quang một hồi. Cũng thât không ngờ Lục Lâm Thiên lại là vũ giả tứ hệ.  

– Tiểu tặc này ngay cả ta cũng gạt. hừ.  

Vân Hồng Lăng chu miệng nhưng vô cùng vui vẻ nói.  

Tại một góc trong Diễn võ trường, người thanh niên gầy gò kia nhìn chăm chú vào thân ảnh Lục Lâm Thiên, ánh mắt có chút ngạc nhiên. Thân ảnh chợt lóe lên, hắn đã biến mất tại chỗ.  

Đại hội dừng lại, khi Lục Lâm Thiên trở lại đình viện thì lập tức phun ra một ngụm máu, sắc mặt dường như mới khá hơn một chút.  

– Lâm Thiên, thương thế của đệ thế nào rồi.  

Lục Vô Song lo lắng hỏi.  

– Không có việc gì, khá hơn rồi.  

Lục Lâm Thiên ngẩng đầu lên. Khuôn mặt tái nhợt khẽ mỉm cười. Toàn lực chống lại Nguyên Nhược Lan, thương thế của hắn hiện tại không nhẹ một chút nào. Nếu không phải có Thanh Linh Khải Giáp và thân thể cường hãn thì hiện tại phiền phức lớn rồi.  

– Lục Lâm Thiên, ngày mai còn trận đấu cuối cùng nữa, ngươi có đi được không?  

Vân Khiếu Thiên còn không ít câu hỏi muốn hỏi Lục Lâm Thiên thế nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải là lúc để hỏi.  

– Điều tức một đêm hẳn không thành vấn đề.  

Lục Lâm Thiên nói. Rốt cuộc đã vào top hai. Thế nhưng đứng thứ nhất lại thu được từ mỗi một tông môn trong Tam tông Tứ môn một bộ vũ kỹ Huyền cấp sơ giai, cho nên thế nào hắn cũng muốn liều mạng một chút.  

– Lâm Thiên, con đã bị thương như vậy vị trí thứ nhất này cũng không cần thiết. Sư phụ chỉ sợ tới lúc đó thương thế của con lại nặng thêm.  

Vũ Ngọc Tiền ở bên cạnh lúc này mở miệng nói, vẻ mặt vô cùng quan tâm.  

– Sư phụ, đệ tử tự có chừng mực, tuyệt đối sẽ không háo thắng.  

Lục Lâm Thiên nói. Nhìn vị sư phụ này trong lòng hắn cũng cực kỳ cảm động. Vị sự phụ này thật tâm yêu thương hắn giống như tình thương của cha dành cho con vậy.  

– Mau nhanh đi chữa thương, chuẩn bị cho trận chiến ngày mai. Nếu được thì cố gắng không để thua, dù sao Lăng Thanh kia không phải người của Tam tông Tứ môn tam nếu như hắn đạt được vị trí thứ nhất vậy thì mặt mũi Tam tông Tứ môn ta mất hết.  

Vân Khiếu Thiên nói xong lập tức đưa cho Lục Lâm Thiên ba khỏa đan dược ngũ phẩm.  

Trong gian phòng của mình Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống chuẩn bị chữa thương.  

– Xem ra hôm nay ngươi rốt cuộc cũng dùng toàn lực.  

Trong phòng, Bạch Linh nói với Lục Lâm Thiên.  

– Đúng vậy.  

Lục Lâm Thiên nói tiếp:  

– Còn kém một chút.  

– Vậy ngày mai ngươi phải làm sao bây giờ. Ta có cảm giác người nọ so với Nguyên Nhược Lan ngày hôm nay còn mạnh hơn một chut, cảm giác của ta thường không sai.  

Bạch Linh nói.  

– Ta cũng hiểu.  

Lục Lâm Thiên nhướng mày, sáng ngày hôm nay hắn cũng mơ hồ nhận ra Lăng Thanh kia so với Nguyên Nhược Lan còn mạnh hơn, vô cùng khó lường.  

Trong đầu không ngừng suy nghĩ về trận đánh ngày hôm nay, Lục Lâm Thiên cảm thấy có chút may mắn. Thực lực Nguyên Nhược Lạc quá mạnh mẽ, vũ giả tứ hệ, Vũ Tướng thất trọng, trong lứa thanh niên trẻ tuổi tuyệt đối là một nhân vật kiệt xuất, cho nên lần này thắng nàng quả thực có chút may mắn.  

Thứ nhất, hắn có thân thể cường hãn và Thanh Linh Khải Giáp. Thứ hai, dưới tình huống bất ngờ hắn bộc lộ ra thuộc tính thứ tư, dưới Ảm Nhiên Tiêu Linh Chưởng khiến cho Nguyên Nhược Lan bất ngờ tiêu hao một phần ba chân khí.  

Nếu không dựa vào uy lực quỷ dị của Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng tiêu hao không ít chân khí của Nguyên Nhược Lan, cuối cùng làm nàng không còn lực tái chiến, thì người thua sẽ là hắn. Nguyên Nhược Lan là vũ giả tứ hệ, lại có tu vi Vũ Tướng thất trọng, thế nhưng thực lực chỉ sợ có thể trực tiếp đánh chết Vũ Tướng bát trọng bình thường. Có thể nói Nguyên Nhược Lan có thực lực tương đương với Vũ Tướng bát trọng đỉnh phong, tiếp cận Vũ Tướng cửu trọng.  

Mà chính hắn toàn lực thi triển Chu Tước Quyết cũng tiêu hao non nửa, hơn nữa cuối cùng lại có phòng ngự cường hãn cho nên mới có thể giành được thắng lợi.  

Trận chiến cuối cùng ngày mai, Lục Lâm Thiên ngẫm lại, chính mình cũng không có một phần nắm chắc nào, cũng không biết thực lực Lăng Thanh kia đã đi tới một bước nào rồi.  

– Tiểu Long, hộ pháp.  

Lục Lâm Thiên nói. Đồng thời hắn lập tức chữa thương. Vì trận chiến cuối cùng vào ngày mai lúc này Lục Lâm Thiên quyết định trực tiếp thôn phệ yêu đan để khôi phục đồng thời chữa thương. Hơn nữa thôn phệ yêu đan thì có thể khôi phục chân khí rất nhanh. Trận chiến ngày hôm nay có thể nói là tiêu hao chiến. Tuy rằng Âm Dương Linh Vũ Quyết khôi phục rất nhanh, thế nhưng muốn khôi phục từ giờ cho tới sáng thì quả thực rất khó. Nếu như thôn phệ yêu đan thì dễ hơn hiều.  

Một viên yêu đan được bỏ vào miệng, đồng thời Lục Lâm Thiên cũng lập tức tiến vào trong trạng thái tu luyện. Quanh thân được bao phủ trong một đám quang mang nhà nhạt.  

Trong thành Thiên Kiếm lúc này vẫn đang sôi trào. Quyết đấu đặc sắc cùng kịch liệt diễn ra khiến cho sau ngày hôm nay khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành Thiên Kiếm đều không ngừng bàn luận về hai vũ giả tứ hệ.