– Có Sử Vân Sinh ra tay, đương nhiên không có vấn đề. Thực lực tiểu tử kia không tồi, thế nhưng thực lực của Sử Vân Sinh đã tới Vũ Suất tứ trọng, đánh chết tiểu tử kia cũng dễ như trở bàn tay.
Triệu Kình Thiên lạnh nhạt nói.
– Thiếu Hổ biệu đệ, đệ cứ yên tâm đi. Chờ sau khi đệ trở lại Lục gia là có thể nghe được tin tức Lục Lâm Thiên chết, lúc đó chúng ta sẽ giúp đệ thu thập bảo vật trong Lục gia, thần không biết quỷ không hay a.
– Thế nhưng Vân Hồng Lăng cũng đi cùng tiểu tạp chủng kia, đệ lo lắng Tam hộ pháp không hạ thủ được.
Lục Thiếu Hổ nói.
– Điều này không cần lo lắng, Sử Vân Sinh sẽ không trực tiếp hiện thân. Dù sao đi nữa tiểu tử kia chết chắc rồi. Thiên phú cao thì thế nào? Vũ giả toàn hệ thì sao? Cũng phải chết mà thôi.
Hai nàng Vân Hồng Lăng, Lục Vô Song trong nháy mắt tỉnh lại, ngay khi hai nàng tỉnh lại thì trước không trung đột nhiên có một đạo chưởng ấn như lưu quang đánh tới.
Sưu Sưu.
Chưởng ấn trực tiếp xuyên thấu không gian khiến cho không gian rung động. Một cỗ lực lượng cuồng bạo phá không mà tới.
– Là cường giả Vũ Suất.
Vân Hồng Lăng cả kinh nói, sắc mặt đại biến.
Rống.
Thiên Sí Tuyết Sư rống lên một tiếng trầm thấp, thân thể nhanh như thiểm điện lách về phía bên trái, thế nhưng đạo chưởng ấn này thực sự quá nhanh.
Lúc này, một tiếng thú minh vang vọng không gian vang lên. Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, một đạo quang mang màu trắng lấy một tốc độ so với thiểm điện còn nhanh hơn vài phần, trong nháy mắt phóng lên cao, đồng thời một đạo tàn ảnh xuyên qua không khí mang theo tiếng gió thổi sắc bén đột nhiên vang lên, một cỗ lực lượng cuồng bạo ngập trời bỗng nhiên xuất hiện.
Phanh.
Trong sát na đạo quang mang bạch sắc va chạm với chưởng ấn như lưu quang kia, vào lúc hai đạo lực lượng va chạm với nhau, giữa không trung vang lên âm thanh bạo liệt, lực lượng va chạm với nhau bắn ra quang mang chói mắt.
Lực lượng cuồng bạo tán đi tứ phía, Thiên Sí Tuyết Sư trong lúc đó đã bay ra ngoài vạn thước.