Đối với những người này trong lòng Lục Lâm Thiên cũng không để tâm tới. Khi trước Lục Lâm Thiên cũng đã bị bọn họ khi dễ không ít, những người này chính là đám cỏ đầu tường, nhìn thấy bọn họ trong lòng Lục Lâm Thiên cũng không thấy thoải mái.
Toàn bộ Lục gia, người Lục Lâm Thiên coi trọng duy nhất cũng chính là đại bá Lục Đông, lúc chúng trưởng lão Lục gia đang hưng phấn thì lập tức tung hô La Lan thị tới tận mây xanh, nào là sinh ra một nhi tử tốt, tìm được một con dâu tốt, những từ ngữ buồn nôn liên tục tuôn ra khiến cho Lục Lâm Thiên khó chịu.
Thế nhưng trong đám người này Lục Lâm Thiên cũng không nhìn thấy lão nhị Lục gia – Lục Nam, còn có Triệu Tuệ, ngay cả Lục Trung cũng không thấy xuất hiện.
Sau khi mọi người rời khỏi, sắc trời đã tối. Vào đêm Vân Hồng Lăng đang ở trong đình viện thì La Lan thị giục hai người đi nghỉ ngơi. Lúc này Vân Hồng Lăng cúi đầu, đỏ mặt chậm rãi theo Lục Lâm Thiên đi vào phòng.
Căn phòng này vẫn như ba năm trước, tất cả đều không có thay đổi gì. Lục Lâm Thiên nhìn cũng biết nhất định là mẫu thân luôn duy trì bộ dáng nó như lúc ban đầu hắn rời đi.
Trong phòng, còn có một ngọn đèn phát ra ánh sáng nhu hòa. Lục gia không giống như Vân Dương Tông, mỗi phòng đều có dạ minh châu chiếu sáng, Lục gia còn chưa đạt được trình độ như vậy.
Vân Hồng Lăng đứng ở trong gian phòng không biết làm gì. Nàng cúi đầu dường như cảm thấy sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, thi thoảng liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên.
– Tiểu tặc, ta tu luyện đây.
Nhìn Lục Lâm Thiên, Vân Hồng Lăng nói.
– Hắc hắc, ngày mai mới tu luyện không được sao?
Lục Lâm Thiên cười hắc hắc, nói xong ôm Vân Hồng Lăng lên, thật vất vả mới có cơ hội này, hôm nay cũng không thể bỏ qua như vậy được.