– Ta cũng không rõ lắm, thế nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong Vạn Niên Xích Đồng vô cùng đáng sợ, hơn nữa lại thêm năng lượng thiên địa vừa mới tu tập bên ngoài. Cho dù chỉ tiết ra một bộ phận nhỏ cũng rất mạnh. Ta chỉ hy vọng nó không thôn phệ quá nhiều, khi nào nên bỏ qua thì bỏ qua, đột phá quá nhanh đối với con đường sau này không có một chỗ tốt nào.
Nam thúc nói một hơi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi trong huyết quang, Âm Dương Linh Vũ Quyết đã sớm được khởi động, nhanh chóng thôn phệ cỗ năng lượng khổng lồ trong cơ thể, đã lâu không được thôn phệ thỏa thích như vậy, kich mạch toàn thân Lục Lâm Thiên và gân cốt của hắn không ngừng tham lam thôn phệ.
Vốn bởi vì tinh luyện ra tinh huyết khiến cho Lục Lâm Thiên gầy đi một vòng, thế nhưng dưới sự thôn phệ điên cuồng này, cũng gần như khôi phục như cũ.
– Có lẽ Tam hộ pháp không gặp phải tiểu tử này, để hắn tránh thoát một kiếp.
Triệu Kình Hải nói.
– Tiểu tử này không giết không được.
Ánh mắt Triệu Tuệ hiện lên sát ý lạnh lùng.
– Cô cô, người liên lạc cho gia tộc chưa?
Triệu Kình Hải hỏi.
– Hơn hai mươi ngày trước ta đã liên lạc với bọn họ, có lẽ một tháng nữa cường giả trong tộc sẽ tới đây, không nghĩ tới Lục gia lại đem chức vị tộc trưởng truyền cho tên tạp chủng kia, rất có khả năng bảo vật của Lục gia sẽ giao cho tạp chủng này, người tính không bằng trời tính, vẫn luôn đề phòng tiểu tử này thế nhưng rốt cuộc vẫn không phòng được. Lãng phí thời gian hai mươi năm của ta, sớm biết như vậy, hai mươi năm trước chúng ta nên trực tiếp động thủ.
Triệu Tuệ lạnh nhạt nói.
– Chờ sau khi cường giả gia tộc tới đây, chúng ta sẽ trực tiếp đối phó với Lục gia. Tới lúc đó, tiểu tử Lục Lâm Thiên kia cũng bị diệt trừ triệt để.
– Con à, thiên phú tu luyện của con cũng không thể so sánh với hai đứa nó. Đều do ta, chờ một thời gian nữa, chúng ta có thể về nhà rồi. Đến lúc đó có gia tộc chống đỡ, tiền đồ tu luyện của con tuyệt đối không thấp hơn Lục Lâm Thiên.
– Cha, Lục gia không phải là nhà của chúng ta sao?
Lục Mị vô cùng nghi hoặc hỏi.
– Lục gia, hơn hai mươi năm trước ta tới Lục gia này từ lúc tám tuổi, cũng nghĩ rằng Lục gia là nhà của mình. Thế nhưng chung quy Lục gia vẫn không phải là nhà của ta.