Lục Vô Song đi tới bên người Lục Đông và Hoàng thị, khuôn mặt lúc này càng thêm đỏ ửng, vô cùng khả ái.
– Vô Song, mặt con sao đỏ vậy?
Hoàng thị vô cùng hiền hòa hỏi Lục Vô Song, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc. Hai người Lục Đông và Hoàng thị không có con cái, cho nên đối với Lục Vô Song luôn coi là con ruột, yêu thương có thừa.
– Mẫu thân, con không sao.
Lục Vô Song nói, thanh âm của nàng hầu như nhỏ tới mức không nghe được.
– Mẫu thân.
Bên ngoài, Vân Hồng Lăng nhìn thấy La Lan thị đi tới, nhanh chóng tiến lên đón.
– Đại gia.
La Lan thị tới đại sảnh, nhìn thấy Lục Đông và Hoàng thị đều có mặt, có vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi La Lan thị ngồi xuống, sắc mặt Lục Vô Song càng thêm đỏ ửng, khuôn mặt tuyệt mỹ kia cúi gằm xuống, hai tay nắm vạt áo.
– Mẫu thân, đại bá, đại thẩm, con và Vô Song muốn nói với mọi người một chuyện.
Lục Lâm Thiên nói với ba người.
– Lâm Thiên, con muốn nói gì sao?
Lục Đông nhìn Lục Lâm Thiên lại nhìn biểu hiện trên mặt của nữ nhi mình, dường như đoán được cái gì đó.
– Lâm Thiên, không phải con lại muốn đi đó chứ?
Nhìn Lục Lâm Thiên đang nói, La Lan không nhịn được mà lên tiếng.
– Mẫu thân, đại bá, đại thẩm, con và Vô Song định đính hôn, mong mọi người đồng ý cho chúng con.
Lục Lâm Thiên nói.
– Cái gì?
Nghe thấy Lục Lâm Thiên nói như vậy, Lục Đông, Hoàng thị, La Lan thị, Lục Tiểu Bạch tức thì kinh ngạc, ánh mắt lập tức nhìn vào hai người Lục Lâm Thiên và Lục Vô Song.
– Cha, mẫu thân, tam a di, con và Lâm Thiên mong mọi người thành toàn cho chúng con.
Lục Vô Song cắn răng đi tới bên người Lục Lâm Thiên rồi nói với ba người Lục Đông, Hoàng Thị, La Lan thị.
Lúc này, ánh mắt ba người đều nhìn về phía Lục Lâm Thiên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, thế nhưng ba người lập tức mỉm cười, Lục Đông nói trước:
– Hai đứa này, ta còn tưởng các con gọi ta tới là có chuyện gì, các ngươi ở cùng một chỗ, chúng ta vui vẻ còn không kịp nữa là.
- Vô Song, trước đây ta đã từng muốn con làm dâu của ta. Thế nhưng khi đó ta biết Lâm Thiên không xứng với con, hiện tại thì tốt rồi, các con tự mình ở một chỗ với nhau.
La Lan thị mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Vân Hồng Lăng nói:
– Hồng Lăng, Lâm Thiên và Vô Song..
– Mẫu thân, Vô Song tỷ và Lâm Thiên trước đó đã ở cùng một chỗ, người không cần lo lắng cho con.
Vân Hồng Lăng nói.
– Hai người các con, nói sớm thì tốt rồi, hai đứa ở cùng một chỗ, ta cũng yên tâm.
Hoàng thị mỉm cười, nói với Lục Vô Song:
– Mấy hôm trước ta còn nói chuyện với cha con, nên tìm một nhà nào đó gả con đi, không nghĩ tới bản thân con đã tự tìm rồi, lần sau có chuyện gì đừng gạt chúng ta nữa.
– Mẫu thân.
Lục Vô Song e thẹn đi tới bên người Hoàng thị, ánh mắt len lén nhìn về phía Lục Lâm Thiên một chút, lúc này trong lòng rốt cuộc thở ra một hơi.
– Lâm Thiên các con muốn đính hôn thì ta sẽ đi chuẩn bị, thông tri toàn trấn, Lục gia ta tổ chức đại yến ba ngày.
Lục Đông cười nói.
– Đại bá, cái này không cần, con không thích náo nhiệt, những người khác cũng không cần phải thông báo.
Lục Lâm Thiên nói, loại náo nhiệt như thế này, Lục Lâm Thiên hắn cũng không có hứng thú.
– Như vậy tùy ý các con, chỉ là người nhà Lục gia thì phải thông tri cho bọn họ.
Lục Đông nói.
Đêm khuya, Lục Lâm Thiên dừng tu luyện, trong mắt hiện lên hàn ý.
– Lâm Thiên, cẩn thận một chút.
Vân Hồng Lăng nói.
– Yên tâm đi.
Lục Lâm Thiên mở miệng cười, lập tức đi ra khỏi phòng. Tiểu Long thu nhỏ lại thân thể xoay quanh vai Lục Lâm Thiên, bên ngoài phòng, Bạch Linh thu nhỏ lại thân thể đã sớm chờ ở đó.
Một người hai thú, ba đạo thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện tại một đình viện khác trong Lục gia, không có một tiếng động, không có chút ba động khí tức nào.
– Bạch Linh, có biện pháp nào khiến cho mọi người không chú ý không.
Một lát sau, trên đình viện, Lục Lâm Thiên truyền âm cho Bạch Linh hỏi.
– Thực lực của ta có thể phong tỏa không gian nhỏ, những kẻ thực lực yếu hơn ta có lẽ sẽ không phát hiện ra. Ngươi có thể yên tâm động thủ. Kỳ thực, một người là Linh Tướng tam trọng, một người là Vũ Tướng nhị trọng, trong nháy mắt ta có thể đánh chết, ngươi hà tất phải phiền phức như vậy.