Trong sát na khi nhìn thấy đạo công kích của Lục Lâm Thiên được ngưng tụ ra, sắc mặt Triệu Kình Hải trắng bệch, kinh hãi, kinh khủng, hoảng sợ, vẻ mặt đầy đủ sắc thái.
Đạo quang mang trong nháy mắt cắt ngang hư không, khí thế của một kích này khiến cho không gian rung động, kình khí rít gào trong không gian tạo ra âm thanh bạo liệt. Quang mang mang theo mtooj đám tàn ảnh, giống như một ngôi sao chổi xẹt qua không gian hung hăng đánh vào Triệu Kình Hải.
Không có một chút do dự nào, chân khí dưới chân Triệu Kình Thiên rung lên, thân thể lao thẳng về phía trước, trường kiếm nắm chặt trong tay, kiếm quang phá vỡ hư không trực tiếp khiến cho không gian rung động, kình khí gào thét trong không trung tạo thành âm thanh bạo liệt. Kiếm quang mang theo một mảnh tàn ảnh khuếch tán, cùng với uy thế kinh khủng trực tiếp bổ về phía Bạch Linh. Thực lực như vậy cũng không thẹn với cái tên Tuyệt Kiếm.
Thế nhưng lúc này, Bạch Linh trước mắt hắn cũng không có một động tác gì, ngay khi mảnh kiếm ảnh cuồng bạo kia tới, cánh tay nàng khẽ nhấc lên, ánh mắt biến đổi, vô cùng yêu dị mà lạnh lùng, mang theo vẻ uy nghiêm mà mê hoặc. Năm ngón tay nắm chặt lại, tức thì không gian trước mắt nàng gấp khúc.
Phanh Phanh.
Kiếm ảnh tàn sát tứ phía, trong nháy mắt tiêu tán trong không gian, năng lượng cuồng bạo lúc này cũng chỉ có thể tiêu tán trong không gian.
Bạch Linh nói, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, bàn tay nắm chặt, không gian trước mặt gấp khúc, trong nháy mắt Triệu Kình Thiên đứng bên cạnh đó cơ thể cũng đang run rẩy.
Sưu.
Cũng không có âm thanh quá lớn nào vang lên, chỉ nghe thấy tiếng không gian gấp khúc rít gào, giống như có một cơn lốc đang tồn tại trong không gian vậy.
Mà lúc này, dường như Triệu gia muốn trực tiếp động thủ với Lục gia, mục tiêu của Triệu gia chính là kiện bảo vật thần bí kia. Thế nhưng kiện bảo vật Triệu gia muốn là cái gì, Triệu Kình Hải cũng không biết.
Đồng thời Lục Lâm Thiên cũng biết được sát tâm của Lục Thiếu Hổ, Triệu Tuệ với mình không tiêu, hai người này xem ra hắn cũng phải động thủ thanh trừng.
– Lúc này quả thực vô cùng náo nhiệt nha.
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt cười. Triệu gia đối phó Lục gia cũng không có quan hệ gì với hắn. Nếu như Lục gia thực sự có bảo vật vậy thì hắn cũng không khách khí, Lục Lâm Thiên cũng nhớ Độc Cô Cảnh Văn từng nói qua nhất định phải đoạt lấy bảo vật của Lục gia. Xem ra bảo vật này không tầm thường.
– Lục Lâm Thiên, thả ta ra, ta có mắt không tròng, không nên đối địch với ngươi. Ngươi giết đại ca của ta cũng không sao. Ta sẽ không nói cho người khác. Sau này vị trí đứng đầu Triệu gia sẽ không còn ai tranh chấp với ta. Nếu như ngươi thả ta, sau này ngươi muốn ta làm cái gì cũng được.