Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chỉ trong nháy mắt, hai đạo quyền ấn va chạm với nhau, tức thì hỏa diễm cùng với hơi nước trong nháy mắt bắn ra bốn phía, sóng gợn trong không gian lúc này như hóa thành thực chất mang theo kình khí cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía.
Sưu Sưu.
Trong bầu trời, hai người không dừng lại một chút nào, thân thể nhanh như thiểm điện giao thủ với nhau. Tốc độ hai người đều như thuấn di, trong chớp mắt hai đạo thân ảnh biến mất tại chỗ, lần xuất hiện tiếp theo đã cách đó vài trăm thước đang quấn vào nhau, tốc độ như vậy, ngay cả đám người Vũ chấp sự, Lục Vũ cũng không thể thấy rõ.
Âm thanh đì đùng không ngừng vang lên trong không trung, hai đạo thân ảnh lóe lên, mỗi một lần va chạm cùng một chỗ đều tạo ra âm thanh nổ vang vô cùng lớn.
Lục Lâm Thiên cảm thấy khiếp sợ nhìn hai cường giả giao chiến, thực lực của hai người tuyệt đối đã đạt tới trình độ kinh khủng, so sánh với bọn họ hắn còn kém xa.
Để chứng kiến hai người giao thủ, Lục Lâm Thiên nhanh chóng dùng tâm thần của mình tỏa ra, thực lực của Hắc Quỷ Thiên Vương quả thực không tồi, phỏng chừng trong lúc nhất thời Nam thúc muốn chiến thắng hắn cũng không dễ.
– Lục Lâm Thiên, chúng ta lại gặp mặt.
Trong khi Lục Lâm Thiên đang nhìn Nam thúc và Hắc Quỷ Thiên Vương giao chiến, một thanh âm trầm thấp vang lên trong tai hắn, Lăng Thanh kia đã tới trước người Lục Lâm Thiên.
– Lại gặp mặt.
Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn lại, trong lòng cũng có một chút đề phòng, nữ nhân này dường như không có một chút thiện ý nào với hắn.
– Thực lực của ngươi quả thực vượt qua dự tính của ta. Lại thêm một lần để cho ngươi chiếm tiện nghi, thế nhưng lúc này ngươi không gặp may mắn như vậy nữa đâu.
Lăng Thanh nhìn Lục Lâm Thiên, trong đôi mắt trong veo kia có một cỗ hàn ý nhanh chóng tản ra, cỗ hàn ý này khiến cho Lục Lâm Thiên không khỏi rùng mình.
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt nói, lúc này hắn đã là Vũ Tướng tam trọng đỉnh phong, so với khi trước chỉ có thực lực Vũ Tướng nhất trọng đã mạnh hơn gấp mấy lần, không phải không có thực lực liều mạng.
– Vậy thì thử một chút, lần này ta sẽ không cho ngươi một cơ hội nào.
Lăng Thanh lạnh nhạt nói.
– Nói thế nào đi nữa dù sao ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, sao lúc nào ngươi cũng muốn mạng của ta vậy?
Lục Lâm Thiên thầm nói một tiếng, nữ nhân này quả thực không muốn buông tha cho hắn.
– Hừ, đồ vô sỉ nhà ngươi, ta không thể không giết ngươi.
Nhắc tới từ ân nhân cứu mạng này, Lăng Thanh dường như càng lạnh lùng thêm vài phần nói:
– Mau đem nhẫn trữ vật trả lại cho ta, ta sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái.
– Nhẫn trữ vật?
Lục Lâm Thiên chớp mắt, lúc này hắn mới nhớ tới nhẫn trữ vật của Lăng Thanh còn đang ở trên người mình. Lúc còn ở trong Cổ Vực, hắn đã thử qua vài lần, thế nhưng bên trong lại có vài đạo cấm chế nên không thể mở ra được, sau khi tới Vân Dương Tông thì hắn liền quên đi chuyện này.
Trán Lục Lâm Thiên đổ mồ hôi lạnh, cô nàng này quả thực không biết phân biệt trường hợp nào mà ghen a, thảo nào Độc Cô Cảnh Văn lại phân phó nàng trông mình.
– Chàng nói thật chứ?
Vân Hồng Lăng còn lo lắng, dường như không quá tin lời Lục Lâm Thiên nói.
Vân Hồng Lăng chu miệng nói, nàng ném khối Thổ Sát Huyền Lôi trong tay cho Lục Lâm Thiên nói:
– Hai khối Thổ Sát Huyền Lôi của chàng dùng hết rồi, khối này cho chàng, nữ nhân thích giả dạng nam nhân kia sẽ không dám quấn lấy chàng nữa.