– Không nghĩ tới Lục gia lại có cường giả như vậy, chúng ta tính sai rồi.
Vũ chấp sự cười khổ nói:
– Tiểu thư quả nhiên không nhìn lầm ngươi, Lục thiếu gia quả nhiên không đơn giản. Lần này lão hủ bị Lục thiếu gia tính kế là phải, thế nhưng lần sau ta nghĩ chúng ta sẽ trở lại, bảo vật kia của Lục gia vô cùng quan trọng, lần tiếp theo gặp mặt nói không chừng chúng ta sẽ xuất thủ với Lục gia.
– Ngươi muốn lấy bảo vật là chuyện của ngươi, đừng chọc tới ta là được, bằng không ta cũng không khách khí.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.
– Chúng ta đi thôi.
Vũ chấp sự nói với Lục Bắc bên cạnh.
– Mị nhi.
Lục Bắc nói với Lục Mị, lập tức Lục Mị đi tới bên người Lục Bắc.
– Lâm Thiên, có phải con còn hận Lục gia đúng không?
– Cũng không tính là còn.
Lục Lâm Thiên khẽ thở dài trong lòng, dù sao hắn cũng là người ngoài cuộc. Tức giận trong lòng đơn giản chỉ là thay mẫu thân và Lục Lâm Thiên đã chết xả ra mà thôi. Hiện tại thù đã báo được hơn phân nửa, Lục gia cũng gặp nghiêm phạt, rốt cuộc cũng vãn đi không ít.
– Ta biết trong lòng con có hận ý, Lục gia xin lỗi con, thế nhưng con cũng không thể trách cha con, hắn cũng vì bất đắc dĩ. Con muốn hận thì hận lão nhân sắp chết như ta đi.
– Lâm Thiên, tổ tiên Lục gia ta lai lịch có chút phức tạp, khi trước cũng là một vị cường giả Vũ Vương.
Tổ tiên của Lục gia, Lục Lâm Thiên khi trước ở trong từ đường đã nghe Lục Trung nói qua cho nên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Khi trước tổ tiên Lục gia là cường giả Vũ Vương, thế nhưng vạn năm sau Lục gia chỉ có hai Vũ Suất cũng đã không tồi rồi, bất luận một gia tộc nào cũng không có khả năng vạn năm bất diệt.