Sáng sớm hôm sau, khi ánh thái dương xuất hiện, Lục Lâm Thiên từ trong đình viện đi ra, tối hôm qua hắn mới tu luyện ba canh giờ thì trời đã sáng.
Phù.
Không khí tươi mát sáng sớm khiến cho cơ thể Lục Lâm Thiên cũng có cảm giác vui sướng, nghĩ tới việc hôm nay đi vào trong sơn mạch Vụ Đô, khóe miệng Lục Lâm Thiên không khỏi mỉm cười, lúc này nên thoải mái thôn phệ môn phen đã lâu rồi hắn chưa đột phá.
– Công tử.
Lúc này Lục Tiểu Bạch cũng đi ra đình viện.
– Tiểu Bạch, những dược liệu Nam thúc cần ngươi đi tìm Lưu Nhất Thủ kia lấy về sau đó đưa cho Nam thúc. Trong khoảng thời gian này ngươi nên đi theo Lưu Nhất Thủ, làm quen một chút sinh hoạt của Phi Linh môn.
Lục Lâm Thiên nói với Lục Tiểu Bạch.
– Tiểu nhân hiểu rồi công tử.
Lục Tiểu Bạch nói.
– Tham kiến chưởng môn.
Lúc này thân ảnh của Lưu Nhất Thủ đã tới bên ngoài đình viện, dáng vẻ vội vã, khuôn mặt có chút uể oải, xem ra cả đêm không ngủ.
– Tâm Đồng, ca ca phải đi sơn mạch Vụ Đô vài ngày. Mấy ngày sau sẽ trở lại, lần này không tiện mang theo muội đi, tu luyện cho tốt, sau này có thời gian ca ca lại mang muội đi.
– Đương nhiên, vài ngày nữa ca ca sẽ trở về.
Lục Lâm Thiên nói.
– Chưởng môn, người lại muốn đi ra ngoài sao? Cẩn thận một chút.
Phương Tân Kỳ, Bạch Toa Toa, Nhan Kỳ, ba nữ nhân này xuất hiện, đồng thời còn có Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh cũng đi ra khỏi đình viện.