Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 69: Xuất phát (1)



Nam tử trung niên nói ra, trong ánh mắt nhìn qua nữ tử diễm lệ kia với thần thái kiêu ngạo.  

Nam tử trung niên không phải người khác, chính là một gia chủ Dương gia một trong năm đại gia tộc trấn Thanh Vân, Dương Hướng Phong, tại trấn Thanh Vân cũng là nhân vật dậm chân một cái cả trấn Thanh Vân cũng run lên vài lần.  

– Phụ thân, con biết rồi, tiến vào top năm không phải là vấn đề.  

Thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng cười nói, bộ dáng mang theo ba phần thanh thuần, ba phần đáng yêu, ba phần phong tình, một phần yêu mị.  

Mà nàng không phải là ai khác, chính là nhị tiểu thư nổi danh thiên tài của Dương gia Dương Diệu, vũ giả song hệ, mười bảy tuổi đạt tới Vũ Sĩ tam trọng, tăng thêm song hệ thuộc tính, không thể nghi ngờ là thiên tài khó gặp.  

– Muội muội, ngươi cũng không thể chủ quan, lần này Lục gia chui ra hai huynh đệ Lục Lâm Thiên, Lục Thiếu Hổ kia, Tần gia lại có Tần Thiên Hạo, đúng là khó đối phó.  

Dương Mạn nói ra.  

– Tỷ, muội biết rõ, muội sẽ hết sức chú ý.  

Dương Diệu khẽ cười nói.  

Trên trấn Thanh Vân, trong một căn phòng lớn đèn đuốc sáng trưng, trong phòng có mấy đạo thân ảnh, trong đó có Vương Lương.  

– Quang nhi, ngày mai con cần phải chú ý một chút, lúc này không nghĩ tới gia tộc khác cũng xuất hiện nhiều thiên tài vậy, congươi che dấu lâu như thế, ngày mai nhất định phải áp chế bọn chúng xuống.  

Một nam tử mặc áo bào vàng nói nhỏ.  

– Phụ thân, ngày mai con sẽ dùng toàn lực, sẽ không để Vương gia mất mặt.  

Một thiếu niên có ba phần tương tự Vương Lương nói ra, tuổi chừng mười bảy mười tám, trong ánh mắt mang theo tự tin nhàn nhạt.  

– Hừ, Lục gia, Tần gia đang đắc ý đấy, ngày mai nhị đệ ra tay, đoán chừng bọn chúng sẽ trợn mắt há hốc mồm.  

Vương Lương khẽ cười nói ra.  

Một đêm này đối với rất nhiều người trên trấn Thanh Vân mà nói là một đêm khẩn trương, tia nắng ban mai vừa lên, trấn Thanh Vân không ngừng có người tiến tới quảng trường, hôm nay các đại gia tộc đọ sức cử hành ngay trên quảng trường của trấn, nếu đi trễ tới lúc đó sẽ không có chỗ mà ngồi.  

Thời điểm sắc trời vừa sáng, trên quảng trường cũng đã có người ta tấp nập, nhìn qua ít nhất có mấy vạn người, nam nữ già trẻ đều có, cũng có không ít người đang chạy tới.  

Hô…  

Lục Lâm Thiên phun ra một ngụm trọc khí, thu thủ ấn lại, mở hai mắt ra, trong ánh mắt bắn ra hào quang sáng ngời.  

– Có thể tiến vào Vân Dương Tông hay không, phải xem ngày hôm nay.  

Cảm giác khí tức hùng hậu trong cơ thể, Lục Lâm Thiên nói nhỏ.  

Thời gian trôi qua từ từ, giữa không trung có ánh mặt trời chiếu xuống, bầu trời xanh thẩm không mây, ánh mặt trời ôn hòa ấm áp, ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi qua mang theo xuân ý nồng đậm, ngày đông giá rét vừa qua, đại địa như sống lại, hương thơm của cỏ cây không ngừng quanh quẩn các nơi.  

Chung quanh quảng trường người ra ra vào vào tấp nập, nhưng lại không gây tiếng động lớn nào, theo thời gian trôi qua, tất cả mọi người vẫn chờ mong lần đọ sức này, đặc biệt là những người đặt cược táng gia bại sản cũng đang khẩn trương chờ đợi kết quả.  

Ở trong đám người vây xem, nhìn kỹ thì rất dễ dàng nhìn thấy có vũ giả lẫn lộn trong đó, ngay cả linh giả cũng có một ít.  

Giống như dân chúng bình thường, trong mắt của những vũ giả và linh giả này đều có chờ mong và hâm mộ, trở thành hai loại người này chính là nhân thượng nhân, cho dù là một vũ giả thực lực thấp cũng tốt hơn là người bình thường, thế giới này hoàn toàn là thực lực vi tôn.  

Hôm nay các cửa hàng trong trấn Thanh Vân sẽ không mở cửa, sáng sớm năm đại gia tộc trên trấn Thanh Vân, Tần gia, Lục gia, Dương gia, Vương gia, La gia đã xuất động không ít người để giữ gìn trật tự.  

Tràng diện hôm nay không nghi ngờ là lúc náo nhiệt nhất trấn Thanh Vân trong vài năm qua, rất nhiều người tới trấn Thanh Vân chỉ để thấy tràng diện ba năm một lần này.  

– Lâm Thiên, nhanh ăn điểm tâm, mẫu thân cố ý chuẩn bị thức ăn con thích nhất đấy.  

Lục Lâm Thiên ra khỏi phòng đã nhìn thấy mẫu thân La Lan thị đang vội vàng làm bữa sáng  

– Cảm ơn mẫu thân!  

Lục Lâm Thiên nói ra, cảm giác hạnh phúc ấm áp tràn ngập nội tâm của hắn, đây không thể nghi ngờ là thu hoạch lớn nhất khi hắn xuyên việt tới thế giới này.  

– Ngày hôm nay con phải cẩn thận, mẫu thân tin tưởng con có thể chiến thắng, con cũng như phụ thân của con, về sau đều trở thành cường giả.  

La Lan thị nói.  

Lục Lâm Thiên không nói thêm gì, xem ra trong nội tâm mẫu thân vẫn yêu thương phụ thân ah, loại chuyện này mình là hậu bối, cũng không nói được gì.  

– Công tử, hôm nay ngươi cần phải cố gắng lên, nếu ngươi không tiến vào top năm thì ta xong đời.  

Lục Tiểu Bạch nói ra.  

– Ta không tiến vào top năm thì liên quan gì tới ngươi?  

Lục Lâm Thiên nghi hoặc hỏi.  

– Ta nói với không ít người hầu trong nội viện, thực lực công tử tuyệt đối không có vấn đề, chúng ta hơn hai trăm người gom góp được ba trăm kim tệ đặt cược ngươi sẽ vào top năm, nếu ngươi không tiến vào thì ta xong đời rồi chứ sao.  

Lục Tiểu Bạch nói ra.  

– Ngươi đồ gà mờ.  

Lục Lâm Thiên trừng Lục Tiểu Bạch, hai trăm người hầu mua ba trăm kim tệ mình thắng, đây chính là toàn bộ giá trị của hai trăm người, nhưng nếu ném ba trăm kim tệ mua Độc Cô Băng Lan thắng thì có thể thắng ba ngàn kim tệ, mua chính mình căn bản không lời.  

– Công tử, cái gì là đồ gà mờ.  

Lục Tiểu Bạch khó hiểu, trừng mắt nhỏ hỏi.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Đồ gà mờ là nói ngươi anh minh thần vũ.  

Lục Tiểu Bạch lập tức xấu hổ cười cười, sờ sờ cái ót, nói:  

– Ta không gà mờ bằng công tử, công tử mới thật sựu là đồ gà mờ.  

– Ngươi…  

Lục Lâm Thiên lập tức phun ra bữa sáng, mặt của hắn biến thành màu gan heo.  

– Lâm Thiên, chuẩn bị cho tốt chưa, chúng ta nên xuất phát thôi.  

Hai bóng dáng xinh đẹp đi tới, ngửi được hai mùi hương thơm, Lục Lâm Thiên cũng biết người đang tới là hai mỹ nữ Lục Mị cùng Lục Vô Song.  

Hai mỹ nữ hôm nay đều ăn mặc rất tỉ mỉ, Lục Mị càng trở nên vô cùng hấp dẫn, dáng người như ẩn như hiện và đường cong lung linh, Lục Vô Song thì hiển lộ khí khái oai hùng, dung nhan tuyệt sắc, khí chất cao quý, cho người ta cảm giác khó tiếp cận, chỉ có thể nhìn từ xa mà không dám khinh nhờn.  

– Ân, cũng tới lúc rồi.  

Lục Lâm Thiên nói nhỏ, ợ một cái, hắn đã ăn no.  

– Lâm Thiên ca, ngươi cần phải cố gắng lên nha.  

Lục Mị đi tới bên người Lục Lâm Thiên, hương thơm nồng đậm làm cho cái mũi Lục Lâm Thiên thiếu chút nữa thì hắt xì.  

– Lâm Thiên, đi thôi, mẫu thân chờ tin tốt của con.  

La Lan thị nhìn Lục Lâm Thiên nói ra.  

Lục Lâm Thiên nói vài câu với mẫu thân, lập tức rời khỏi đình viện, người khác trong Lục gia lúc này đều chờ ở cửa Lục gia.  

Lục Lâm Thiên cùng Lục Vô Song, Lục Mị, Lục Tiểu Bạch ba người đến cửa Lục gia thì nhìn thấy hơn mười người đang chờ ở cửa, nhìn qua có Triệu Tuệ, Lục Thiếu Hổ, còn có đại bá Lục Đông, tứ thúc Lục Tây. Còn có nhị cô Lục Nam, Chu Lập Hưng, Chu Hải Minh và mấy trưởng lão Lục gia ở đây, còn lại đều là tộc nhân trong Lục gia.