Đới Đường đã sớm để mắt tới Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quái phía sau Lục Lâm Thiên. Thế nhưng có áo choàng che khuất cho nên Đới Đường căn bản không biết hai người này rốt cuộc là ai. Lúc này cảm nhận được thực lực của Lộc Sơn lão nhân khiến cho hắn lập tức sắc. Từ khí tức trên người đối phương, hắn đã nhận ra bản thân mình không phải đối thủ của đối phương.
– Hừ, ta là ai ngươi còn chưa xứng biết.
Lộc Sơn lão nhân nở nụ cười quái dị, đồng thời bàn chân khẽ bước một bước, thân thể giống như quỷ mị đánh thẳng về phía Đới Đường, chân khí thổ hệ cường hãn bỗng nhiên từ trong cơ thể bạo phát ra. Trong nháy mắt quang mang này khiến cho toàn bộ mặt đất run rẩy, không ngừng có những cái khe xuất hiện trên sân rộng.
Nhìn thấy thanh thế của đối phương như vậy, sắc mặt Đới Đường đại biến, thực lực của đối phương tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với hắn.
Oanh.
Mà lúc này, Lộc Sơn lão nhân cũng không cho Đới Đường nhiều thơi gian, bàn tay nắm chặt, chân khí trên người ba động, một đạo chưởng ấn hơn nghìn thước đột nhiên hội tụ trong không trung, trong nháy mắt đánh về phía Đới Đường.
– Thật mạnh mẽ.
Sắc mặt Đới Đường hoảng hốt, thế nhưng hắn cũng không quên xuất thủ. Chân khí trong cơ thể bạo phát. Sau đó hóa thành một vòng quang mang thổ hệ đánh về phía trước, đồng thời cũng nhanh chóng bố trí hộ thân cương khí quanh người.
Phanh Phanh.
Hai người đều là vũ giả thổ hệ, hai đạo công kích va chạm vào nhau tức thì nổ vang. Kình khí cường hãn khuếch tán ra bốn phía, âm thanh bạo liệt vang vọng không gian, vô số tảng đá trên mặt đất bị nốc lên.