Hai người này thấy Lục Lâm Thiên hành lễ chỉ khẽ gật đầu một cái mà thôi, Phi Linh môn bọn họ còn chưa nghe nói qua. Thực lực Lục Lâm Thiên bọn họ âm thầm tra xét không thấu thế nhưng cũng không có để ý nhiều.
Một môn phái tam lưu đương nhiên bọn họ không đặt vào trong mắt.
Đối với thái độ của hai người này Lục Lâm Thiên cũng không để ý, thế nhưng vẫn âm thầm lưu ý. Nam Hải môn, Bảo Đài môn hắn cũng không cần quá coi trọng.
– Trần Ngọc Đông, đệ tử các ngươi làm đệ tử chúng ta bị thương, nếu như ngày hôm nay không cho ta một cái công đạo vậy thì đừng trách ta không khách khí.
Lúc này trong đám thế lực đối diện, một lão giả mặc hắc y sắc mặt âm hàn tiến lên phía trước, khí tức quanh người tỏa ra, không ngờ cũng là Vũ Suất.
– La Chí Cương, đệ tử của ngươi không bằng người khác, bị đệ tử của ta đả thương ngươi lại không biết xấu hổ tới tìm ta, ngươi không sợ mặt mũi của ngươi bị mất sao?
Trần Ngọc Đông lạnh lùng quát lên một tiếng.
– Trần Ngọc Đông, chuyện này Địa Cương môn của ta sẽ không để yên cho Nam Hải môn các ngươi.
La Chí Cương quát lớn.
– Sợ ngươi sao? Ngươi có muốn động thủ luôn không? Nam Hải môn của ta không phải dễ chọc.
Trần Ngọc Đông cười lạnh một tiếng, thực lực của song phương không kém nhau là mấy cho nên cũng không sợ gì đối phương.
Trần Ngọc Đông nói xong, Lục Lâm Thiên nhanh chóng nhìn lên phía không trung. Trong nháy mắt giữa không trung có một đầu yêu thú to lớn xoay quanh ở trên bầu trời.