Một đêm ngủ không ngon giấc, trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, Hàn Tử Phu hoảng hốt trông thấy bóng dáng ông ngoại. Trong ánh nến lờ mờ không nhìn rõ, thế nhưng hắn lại chẳng mảy may sợ hãi nếu ông thật sự ở đây. Tựa như hôm nay chỉ là một buổi hoàng hôn bình thường ở nơi biên cương xa xôi ấy, Lão Hàn Quốc hầu giục ngựa dương roi đưa hắn đi xem phong cảnh ở châu Bích Lạc – nơi giao thương giữa Đại Thành và Ba Tư.
Trong mơ, râu tóc Lão Hàn Quốc hầu vẫn chưa nhuốm toàn màu bạc. Trong mắt hãy còn ánh lên dũng mãnh một mình xông vào doanh trại địch mà lấy đầu tướng năm ấy. Ông chỉ vào châu Bích Lạc cho Hàn Tử Phu xem: "Con thấy bọn Nhung Địch ở đối diện không? Con có biết chúng chính là mối hoạ lớn ngay trong lòng Đại Thành chúng ta không? Sau này con lớn lên, ta nhất định sẽ dắt con đi hàng phục đám mọi rợ này, hai ông cháu ta sẽ từ từ mà nếm thử rượu nho chỗ họ."
*Nhung Địch 戎狄: phiếm chỉ các dân tộc thiểu số phía tây, bắc Trung Quốc.
Trong mơ, Hàn Tử Phu cũng chỉ chừng mười tuổi, ngồi trên lưng ngựa lung lay, nhìn theo hướng chỉ tay của ông ngoại. Người hắn quá nhỏ, không nhìn thấy hết phong cảnh châu Bích Lạc đằng kia. Hắn định quay đầu lại hỏi ông ngoại, lại thấy châu Bích Lạc trong mắt dần biến sắc, từ xanh biếc thành đỏ máu, như một tràn máu đổ xuống trước mặt hắn.
Hắn kinh hãi giữ chặt dây cương, quay đầu lại muốn hỏi ông ngoại mình đã xảy ra chuyện gì. Rồi hắn lại phát hiện, Lão Hàn Quốc hầu sau lưng không biết đã ngã ngựa từ bao giờ. Định Quân kiếm luôn kề bên không rời khắc nào giờ phút này lại vắt ngang cổ ông.
Hàn Tử Phu kinh hoảng chạy choạng đến dìu ông ngoại, muốn gọi quân y nhưng cổ họng mình lại chẳng tài nào thốt lên được thành tiếng. Đôi cánh tay kéo trường cung thuần liệt mã của Lão Hàn Quốc hầu lúc này nắm chặt cánh tay hắn, miệng giàn giụa máu tươi, khi nói chuyện luôn phải kéo theo tiếng thở dốc.
Hàn Tử Phu không thể không ghé sát vào mới nghe được ông ngoại nói: "Tử Phu, Tử Phu... Ta sắp không xong rồi, con nhất định phải nhớ rõ, ta bị kẻ địch giết chết, bất kể đi đến đâu, đi đến trước mặt Hoàng đế, con không được quên câu nói này. Con đừng bao giờ bước vào vết xe đổ của ta, con hành động phí phách nông nỗi, sau này ông ngoại và Hàn Quốc phủ không còn có thể che chở cho con nữa, con phải tự mình cẩn trọng."
Lời ông đứt từng quãng. Thấy Hàn Tử Phu khóc đau lòng quá, ông liền dùng ánh mắt hoảng hốt, nắm chặt tay hắn: "Con có nhớ kỹ chưa đó?"
Hàn Tử Phu vừa khóc vừa gật đầu. Máu của ông ngoại bắn đầy mặt hắn, theo dòng nước mắt chảy vào khoé miệng. Thấy ánh sáng trong mắt Lão Hàn Quốc hầu ngày càng nhạt đi, hắn liền cuống quít ấn lên miệng vết thương: "Ông ngoại!"
Một tiếng kêu thê lương, đàn ngỗng trời miền sa mạc vùng tái ngoại bị hắn làm cho giật mình mà vỗ cánh bay lên trời cao, như người kêu xót, như khóc như máu. Trong cơn hoảng loạn khôn nguôi, Hàn Tử Phu cảm thấy có người lay mình. Hắn miễn cưỡng quay đầu xem là ai, chỉ cảm thấy trước mắt đỏ tươi một mảng trời, không nhìn rõ lắm. Thật lâu sau, thanh âm người nọ càng thêm vội vàng: "Tiểu Hầu gia!"
*Tái ngoại 塞外: chỉ khu vực phía Bắc sa mạc Gobi và Vạn Lý Trường Thành.
Hàn Tử Phu đột nhiên mở to hai mắt, trong tay còn nắm chặt màn giường. Người gọi hắn dậy chính là Đinh Quảng Nguyên, với ánh mắt lo lắng sốt ruột: "Tiểu Hầu gia, ngài thức rồi à? Ngồi dậy uống chén thuốc, thuốc an thần cho ngài đây."
*An thần 安神: thuốc an thần không chỉ là thuốc ngủ, ở đây ý chỉ nhóm thuốc giúp làm dịu, điều hoà thần kinh.
Hàn Tử Phu đang mê man bị ông đổ hết chén thuốc vào miệng, cả một miệng đắng không thể tả, vịn mép giường ho khan cả buổi. Chén thuốc kia đã bị hắn phun ra hơn phân nửa.
Đinh Quảng Nguyên duỗi tay dò trán hắn, mày nhíu chặt: "May mà không nóng. Tiểu Hầu gia ưu tư quá độ mà tích tụ trong ngũ tạng, cho ngài ăn vài món cháo thanh đạm. Hơn một canh giờ nữa phải tiến cung rồi, bộ dạng này của ngài không ổn lắm đâu."
Hàn Tử Phu bị ông lôi xuống giường, trước mắt trời đất quay cuồng, hắn thấp giọng nói: "Ta mơ thấy ông ngoại."
Đinh Quảng Nguyên nghe vậy, động tác hơi ngưng trệ, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Ngài khổ tâm, ta biết. Trên dưới Hàn Quốc phủ chúng ta, không ai là không khổ hết. Có một số lời, bước ra khỏi ngưỡng cửa này thì đã không nên được nói ra nữa, ngài đừng quên giao phó của Lão Hầu gia trước khi lâm chung."
Hàn Tử Phu xoa mắt, dằn xuống hết những sầu muộn và đau buồn trong lòng, thanh âm nhẹ như gió: "Ta biết rồi."
Thần tử nếu không phải tảo triều, vào cung yết kiến đều phải vào giờ Thìn ba khắc. Đinh Quảng Nguyên thấy hắn thay một bộ triều phục màu đen đơn giản, buộc tóc bằng vải lanh trắng, vỗ vai hắn: "Những gì nên nói đều đã biết rồi chứ?"
Hàn Tử Phu hơi mỉm cười, nụ cười tựa mênh mông mưa bụi Giang Nam: "Biết, Quảng Nguyên thúc không cần lo lắng. Cùng lắm thì tự đi ứng Mão, cũng coi như chấm dứt việc này."
*Ứng Mão 應卯 (tác giả viết 应卯; 应 là giản thể của 應): các quan làm việc từ giờ Mão (từ năm giờ sáng đến bảy giờ sáng) xưng đến tên dạ lên gọi là ứng Mão; chỉ chức quan nhàn hạ.
Đinh Quảng Nguyên chưa giảm đi ưu sắc trong mắt, vỗ đầu hắn: "Đi thôi, chuyến đi này sớm muộn gì cũng đến."
Vào đến cung liền có trung quan dẫn họ vào hậu điện. Văn võ bá quan có lẽ đã thôi tảo triều, lần lượt từ hàng chánh đến tam hướng ra ngoài cung. Thấy Hàn Tử Phu và Đinh Quảng Nguyên mặc trên người bộ triều phục màu đen, có người vái chào từ xa. Hàn Tử Phu còn chưa để ý, Đinh Quảng Nguyên đã đáp lễ từ xa, hai bên không nói với nhau câu nào.
Đi theo trung quan một hồi lâu mới tới Cần Chính điện. Hàn Tử Phu ngẩng đầu nhìn tấm biển mạ vàng trong điện Cần Chính, ánh kim trong buổi bình minh, sáng quắc không thể nhìn nổi. Hắn chỉ cảm thấy hai mắt mình bị ánh sáng rọi vào sinh đau, ngứa cả lên.
Trung quan đưa bọn họ vào điện, cao giọng hô: "Hàn Quốc hầu thế tử đến."
Hàn Tử Phu còn chưa kịp quỳ xuống, bỗng có một giọng nam cất cao lên, mang theo ba phần trêu chọc hoang đường như tuồng hát: "Tử Phu à."
Đinh Quảng Nguyên cuống quít quỳ xuống, hô: "Thánh thượng!"
Hàn Tử Phu quỳ theo cạnh ông. Người nọ bước xuống ba bậc thang ghế, thân vận màu vàng sáng, rèm châu phát quan trên trán hỗn loạn, quả nhiên là một dáng vẻ vội vàng mà thương tâm, chính là Đương kim Hoàng thượng: "Vậy mà trẫm lại không thể gặp mặt Lão Hầu gia lần cuối!"
Đinh Quảng Nguyên lật đật dập đầu: "Thánh thượng nén bi thương, chớ nên đau lòng hại thân!"
Hai người kẻ xướng người hoạ, trông như vở hí lạc nhịp. Hàn Tử Phu dập đầu chạm đất, nén lại hết mùi máu tanh hôi đang cuồn cuộn dâng lên xuống lục phủ ngũ tạng: "Thần, tham kiến Hoàng thượng."
Hoàng đế duỗi tay dìu hắn. Bàn tay quanh năm sống trong nhung lụa trắng như tuyết, lúc chạm vào cánh tay hắn lại như con dã thú tanh hôi lè lưỡi liếm láp: "Tử Phu mau mau đứng lên, cho trẫm nhìn ngươi một chút."
Hàn Tử Phu đứng dậy, mặt hướng đối diện Hoàng đế trên cao. Khuôn mặt kia trắng nõn, nét đau buồn tựa như thứ gì phù phiếm vươn lên. Hắn thấp giọng nói: "Thần diện kiến Hoàng thượng, thần đều ổn cả, Hoàng thượng không cần lo lắng."
Vị Hoàng đế vẫn còn kéo tay hắn chưa buông, làm một điệu trưởng bối thân tình: "Trẫm nhận được công báo, trong lòng căng thẳng đến độ ngũ tạng như lửa đốt. Hàn Quốc hầu vì nước hy sinh, lòng trẫm như sụp đổ. May mà khi sinh thời ông ấy đã truyền hết bản lĩnh một đời cho ngươi, cũng không tính là bôi nhọ công lao."
Ngữ điệu Hoàng đế đau xót mà thiết tha, nhìn sơ qua như tình ý chân thành, người nghe đều bị làm cho cảm động. Hàn Tử Phu không có biểu cảm gì, hắn lui ra phía sau một bước, thanh âm bình thản: "Thần từ nhỏ tham chơi phóng túng, ông ngoại nhiều lần dạy dỗ, tiếc rằng tư chất của thần thật sự quá kém. Lời này của Hoàng đế, thần thẹn không dám nhận."
Thanh âm của Hoàng đế càng thêm thân mến: "Nói gì thì nói, ngươi là hậu duệ duy nhất còn sót lại của Hàn Quốc hầu. Ý trẫm đã định, ban tước vị của ông ngoại ngươi cho ngươi thừa kế, ngươi cũng phải nỗ lực hơn nữa, mới có thể bắt đầu lại từ đầu."
Hàn Tử Phu quỳ xuống lần nữa, trong thanh âm nghe như sợ hãi: "Thánh thượng ân trọng, thần thật sự thẹn không dám nhận. Thần tư chất ngu dốt, không dám gánh vác nghĩa vụ lớn như vậy. Chính mắt nhìn người thân chết tha hương, thần thật sự thấy sợ trong lòng. Thần khẩn cầu Thánh thượng rủ lòng thương, cho thần cởi bỏ quân tịch, cùng nghĩa tử của ông ngoại, làm một kẻ tiêu dao rỗi rãi."
Hắn nhắc tới nghĩa tử của Hàn Quốc hầu, Hoàng đế mới nhớ tới Đinh Quảng Nguyên hình như vẫn còn quỳ, duỗi tay đỡ hờ một phen: "Đinh khanh cũng mau đứng lên."
Lão dường như rất vừa lòng với câu trả lời của Hàn Tử Phu, lớp phù phiếm trên mặt cũng không che được ánh sáng trong mắt: "Tử Phu đúng thật là bị doạ rồi, trẫm thân làm trưởng bối, sao có thể không thương ngươi? Có điều, tuy rằng lúc này ngươi đang đau khổ, nhưng nếu cởi bỏ quân tịch, chẳng phải là cô phụ công lao vệ quốc hàng thế hệ của Hàn gia ngươi sao?"
Hàn Tử Phu nghe vậy liền thầm bật cười trong lòng, ngẩng đầu lên lại là một biểu tình bình thản: "Thần có một người quen cũ, người này hiện đang sống ở trấn Lộc Đầu, quản một nghìn quân. Thần tự thỉnh đến dưới trướng người này để rèn luyện, suy cho cùng cũng không gọi là cô phụ thánh ân và mong đợi của ông ngoại."
Hoàng đế trầm ngâm một lát: "Trấn Lộc Đầu sao... Trẫm không nhớ rõ lắm, hình như là ở Tây Bắc? Chịu dưới trướng Thiên phu trưởng, chẳng phải là uổng cho ngươi sao?"
Trên trán Hàn Tử Phu nhăn nhíu như phủ đầy hoa văn phức tạp lạnh lẽo: "Thánh Thượng nói không sai, trấn Lộc Đầu là một cảnh trấn nhỏ, quân trấn thủ hằng năm cùng lắm cũng chỉ có một vạn người. Bây giờ biên cương yên ổn, đúng là dịp thích hợp để thần đi quan sát quân vụ, rèn luyện thân mình."
Theo lời hắn nói, trấn Lộc Đầu cũng không phải là yếu địa gì ở biên giới, chỉ là một cái trấn nhỏ hết sức bình thường, không ảnh hưởng được việc quân trọng mạch, tỏ rõ rằng bản thân chỉ đi cho thảnh thơi nhàn hạ.
Hoàng đế nghe vậy liền nhẹ nhàng gật đầu: "Ngươi có suy nghĩ này, âu cũng là tốt."
Lão chuyển hướng sang Đinh Quảng Nguyên, tựa như đến bây giờ mới nhớ có người này ở đây: "Đinh khanh... Đinh khanh học vấn tốt, trẫm đã từng nghe phong thanh, làm người cũng tận trung, nhưng không được chức cao. Không bằng ở lại chỗ trẫm, nhậm một chức trong bộ Binh đi."
Hàn Tử Phu không ngờ đến lời này của Hoàng đế, trong lúc nhất thời không nhẫn nại nổi, vội vàng nói: "Quảng Nguyên thúc là nghĩa tử của ông ngoại thần, cũng là nghĩa thúc của thần. Thần bất hảo, không thể thiếu Quảng Nguyên thúc ở bên dạy dỗ thêm."
Hoàng đế dường như đoán được hắn sẽ có phản ứng này, lập tức cười nói: "Ngươi cứ nghe suy nghĩ của Đinh khanh trước đã. Ngươi bây giờ đã lớn, sao lại còn muốn trưởng bối quản thúc như trước chứ?"
Hàn Tử Phu liền nhìn sang Đinh Quảng Nguyên, đợi ông sẽ trả lại phần "ân tình" này. Nhưng Đinh Quảng Nguyên chỉ trầm ngâm không nói, lòng ông từ đây cuốn theo trầm ngâm mà rơi xuống vực sâu lưu sa không đáy. Thật lâu sau, Đinh Quảng Nguyên ngẩng đầu, không nhìn hắn, chỉ trầm giọng nói: "Thần nguyện tiếp nhận thánh ân, trung quân báo quốc, tất không cô phụ."
Hàn Tử Phu cảm thấy trong ngực như bị đá đập cho thật mạnh một phát, một họng máu kìm nén từ lâu như muốn phun ra hết. Hắn nhìn Đinh Quảng Nguyên mà khó có thể tin, nếu ánh mắt có thể nói thành lời, những chất vấn trong lòng hắn sẽ thốt ra hết thảy.
Hoàng đế khẽ gật đầu, rất vừa lòng. Lão xoay người nói với Hàn Tử Phu: "Bình Hoa vẫn luôn muốn gặp ngươi, giờ nó đang ở chỗ mẫu hậu nó, ngươi bảo trung quan đưa ngươi qua tìm nó đi. Trẫm và Đinh khanh còn có chuyện muốn nói, hai người các ngươi gặp lại trước cửa cung là được."
Hàn Tử Phu choáng váng đứng dậy, có trung quan tiến lên đưa hắn ra ngoài. Lúc gần bước ra khỏi điện Cần Chính, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng dáng Đinh Quảng Nguyên. Ông vẫn còn quỳ trên mặt đất, bóng người đen kịt. Có lẽ ánh sáng bên ngoài này quá chói, Hàn Tử Phu khép lại đôi mắt.