"Ông xã, hay là chúng ta tìm đến một nơi không có ai đi!"
Tôi vào phòng ngủ.
Trước khi ra ngoài, tôi đã nói anh ấy phải ngoan ngoãn ở đây đợi mình.
Kết quả vừa mở cửa ra, trong phòng không có ai, phản ứng đầu tiên của tôi là Mặc Ngôn đã bỏ trốn.
Tên đó dám bỏ trốn!
Anh ấy tưởng tôi nói đùa, không dám đi cho tang thi cắn sao!
Máu đổ dồn về phía não.
"Tiểu Y."
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi sững người, suýt chút không dám quay đầu lại.
Mặc Ngôn đang gọi tôi.
Sao có thể? Từ lúc biến thành tang thi anh đã không nói được.
"Tiểu Y."
Giọng nói ấy vang lên lần nữa.
Tôi đờ đẫn xoay người.
Mặc Ngôn đứng ngay sau lưng tôi.
Áo sơ mi trắng và quần tây dài, sạch sẽ chỉnh tề, quan trọng là đôi mắt như cá chết lúc này đã có sức sống.
"Anh có thể nói chuyện sao?"
Tôi tưởng mình đang nằm mơ, theo bản năng nhéo mạnh mặt mình một cái.
Đau đến mức phải nghiến răng nghiến lợi.
"Một chút."
Giọng anh ngắn gọn, hơi cứng ngắc nhưng tốt hơn trước rất nhiều.
"Không, tang thi sao có thể biến thành người chứ?"
Toàn bộ thế giới quan của tôi như muốn sụp đổ, tôi vẫn không dám tin mà nhìn chằm chằm Mặc Ngôn.
"Anh không biết." Mặc Ngôn lắc đầu.
Tôi nhào tới ôm lấy anh.
Ngày xưa không có nhịp tim hay nhiệt độ cơ thể.
Nhưng bây giờ tôi có thể nghe thấy nhịp tim đập yếu ớt, khi tôi chạm vào lồng ngực anh, nơi đó còn ấm áp, không lạnh như sự chết chóc trước đó.
"Trời ơi, hình như anh quay lại làm người rồi."
1
Tôi kích động suýt khóc, kéo anh vào phòng, lột quần áo anh ra, kiểm tra toàn thân.
Vết thương trên cổ đã lành hắn, cơ thể trắng nõn mềm mại có độ đàn hồi, không còn cứng ngắc.
Tôi lại tựa vào lòng anh.
Lần này không mặc quần áo, tôi có thể nghe rõ nhịp tim hơn.
Thình thịch, thình thịch.
Đơn giản nhưng lại là giai điệu cảm động nhất thế giới.
"Sao có thể như vậy?" Tôi không hiểu.
Mặc Ngôn nhìn tôi, khóe môi hơi nhếch lên.
Anh cũng không biết.
Tóm lại Mặc Ngôn trở lại thành người chắc chắn là chuyện kỳ tích nhất trên đời.