Đình vân

Chương 35: Hũ Giấm Của Trưởng Ty Có Vẻ Sắp Nứt





*Giải thích tên chương:
Trong "Lư phu nhân truyện" có chép:
Đời nhà Đường (618-907), Phòng Huyền Linh làm đến chức Tể Tướng, có vợ là Lư Thị.

Ông một niềm yêu mến vợ vô cùng, không lấy một tì thiếp nào cả.

Người ngoài cho thế là tại ông sợ vợ ghen.
Vua Đường Thái Tông muốn thử Lư phu nhân, một hôm cho hoàng hậu gọi nàng vào và bảo:
- Theo phép thường, các quan to vẫn có tì thiếp.

Quan nhà ta tuổi đã cao, vua muốn ban cho một người mỹ nhân.
Lư Thị nhất quyết không bằng lòng.

Vua nổi giận, gắt:
- Nhà ngươi không ghen thì sống, ghen thì chết.
Đoạn sai người đưa cho một chén giấm, giả làm chén thuốc độc, phán rằng:
- Nếu vậy thì phải uống chén thuốc độc này.
Lư Thị không ngần ngại chút nào, cầm chén uống ngay.
Vua thấy thế, nói:
- Ta cũng phải sợ, huống chi là Huyền Linh.
Từ "ghen tuông" trong tiếng Trung là "吃醋" (cật thố), theo nghĩa gốc là "uống giấm".

Ở tiếng Việt, điển tích này có xuất hiện trong một số tác phẩm như "Truyện Kiều" của Nguyễn Du.

(Tóm tắt page Phật giáo hoavouu.com)
Thứ thuốc mà tên quản lí tuồn cho gã tiếp tân là loại mà khách chơi trong câu lạc bộ thường xuyên lén thửa rồi đem tới thác loạn.

Không phương hại đối với cơ thể, nhưng nó có thể thúc đẩy và kéo dài hưng phấn.

Bởi thế thần chí Thẩm Tế Nhật vẫn thanh tỉnh, khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt Du Thiên Lâm, anh giống như thấy được nhánh cỏ cứu mạng, níu vạt áo hắn nhất quyết không thả.
"Huynh sao thế? Có chỗ nào khó chịu à?" Du Thiên Lâm mới nãy hẵng còn vì hành động của anh mà nổi trận lôi đình, phút giây trông đến cặp mắt đó chất đầy sợ hãi nhìn mình khẩn cầu, lại mềm lòng, chỉ tiếc hận chẳng đủ tài sức khảm người mình yêu vào trong thân thể để bảo vệ chở che, không cho phép người ấy phải gánh thêm bất kì tổn thương gì.
Thẩm Tế Nhật chưa mất kiểm soát tới mức nhất định phải cưỡng bức Dao Phương.

Thực tình là Dao Phương tự lấy làm thẹn mãi, muốn giúp anh một phen, lúc đấy mới nảy sinh một màn khiến Du Thiên Lâm hiểu lầm tai hại.

Tuy nhiên Thẩm Tế Nhật nào có thì giờ lí giải đoạn rắc rối này, anh dằn vặt ngỡ tưởng gần chết, mà vẫn còn nhớ đến chân tướng vừa rồi dò hỏi, gian nan phun từng chữ: "Huynh, huynh có hỏi.

Em ấy biết sự thực.

Xuân Hàn đúng, đúng là vô tội..."
Du Thiên Lâm vội vàng đáp lại: "Được, đệ đã hiểu! Huynh ráng nhịn một chút.

Đệ đưa huynh đi bệnh viện!"
Thẩm Tế Nhật cố sức nuốt nước bọt: "Không cần...!Đưa huynh quay về khách sạn đi."
Du Thiên Lâm lập tức quay đầu giật giọng: "Tuyết Duy!"
Hồ Tuyết Duy hối hả chạy tới, ánh mắt rối rắm ngó một đống tùm lum bừa phứa khắp căn phòng, sau rốt dừng trên mình Thẩm Tế Nhật đang nằm lọt trong lòng Du Thiên Lâm mà gắng nén từng hơi thở dốc.
Cậu định hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Song Du Thiên Lâm chả chừa thời gian cho cậu bạn nêu câu hỏi, ôm Thẩm Tế Nhật vứt vài nhời: "Tớ đưa huynh ấy về nghỉ.

Cô gái này biết chân tướng sự việc.


Cậu thu xếp cho thỏa đáng nhé."
Trong lúc hắn nhắn, tiếp tân và quản lí tớn tác đến cửa.

Coi bộ Thẩm Tế Nhật sắp bị kẻ khác mang đi, quản lí đón lõng nạt nộ: "Các người là ai? Náo loạn gây sự rồi chuồn về hả?" nói đoạn hô hoán đám đàn em, một toán phục vụ bốn năm người lên đây vây chật như nêm quanh cửa.

Tình thế bỗng chốc giằng co gay go.
Bọn họ đều là ma mới, ngay cả Hồ Tuyết Duy sinh sống lâu năm ở Nam Kinh cũng chưa bao giờ đặt chân vào câu lạc bộ này.

Vì thế quản lí đồ rằng bọn họ là kẻ gây rối vụ Thẩm Xuân Hàn, tính dùng bạo lực giải quyết bạo lực.
Hồ Tuyết Duy cười khẩy, đảo đôi mắt dài mảnh qua bản mặt hách dịch hạch sách của quản lí, phán: "Hừm, là ai gây sự á hả? Đợi tôi gọi Cục trưởng Cục Cảnh sát tới tra xét một lượt là hai năm rõ mười luôn."
Cậu bạn mở miệng một phát là khẩu khí ăn to nói lớn.

Quản lí bị chẹn họng, trong lòng tức anh ách cũng chả dám tự tung tự tác làm loạn.

Dẫu sao mảnh đất Nam Kinh này là chốn ngọa hổ tàng long*, trước khi xác định được đối phương thật sự có chóp bu đứng sau hay không, gã không to gan đắc tội bừa.
*Ngọa hổ tàng long: Nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao.

Vì vậy nên người ta dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.
Chẳng qua là vài kẻ lạ mặt nhắm đến án kiện giết người hôm rày, quản lí đâu thể cứ vậy để xổng mất người.

Gã ta sầm mặt y nguyên, phải cái giọng điệu bớt gây hấn như lúc nãy: "Rốt cuộc các vị là ai? Tại sao lại tới địa bàn của tôi đập phá?
Hồ Tuyết Duy đang định đáp trả, thì Du Thiên Lâm bảo với cậu: "Huynh ấy không cầm cự được.

Tớ về trước."
Hồ Tuyết Duy nom thoáng qua, bởi vì Thẩm Tế Nhật được Du Thiên Lâm ủ trong ngực, nên cậu ta chỉ nhìn lớt phớt nét mặt anh.

Thế nhưng theo tiếng thở gấp phát ra càng lúc càng dồn dập là có thể đoán chắc, tình hình của Thẩm Tế Nhật quả thật không ổn lắm.

Mặc dù chả biết đã xảy ra những gì, song dưới tình huống khẩn cấp cậu ta tránh hỏi nhiều, gật đầu bảo đảm: "Tớ tìm cậu sau."
Du Thiên Lâm gật đầu cái rụp, nhấc bổng Thẩm Tế Nhật sải bước ra ngoài.

Tại mấy nhãi phục vụ vây quanh cửa chắn đường rời khỏi, mà Du Thiên Lâm nổi máu nóng, chửi rủa: "Tất cả cút ngay cho tao!"
Tốp phục vụ bị vẻ mặt trợn trừng dữ tợn của hắn dọa sợ bạt vía, nhìn dấm dúi sang phía quản lí cầu viện.

Tên quản lí ngoan cố đến cùng lừ mắt với Hồ Tuyết Duy: "Để bọn chúng đi."
Du Thiên Lâm không trùng trình gì nữa, bế Thẩm Tế Nhật chạy sầm sập khỏi câu lạc bộ, lên xe đậu tại lề đường đối diện.
Vương Mộc và lái xe đều tựa cửa xe hút thuốc, trông thấy hắn ôm Thẩm Tế Nhật đã chạy tới.

Vương Mộc vội hỏi sao lại thế này.

Du Thiên Lâm cố gắng giải thích vắn tắt, đặt Thẩm Tế Nhật vào băng ghế sau, bản thân cũng ngồi lên tiếp tục ôm người: "Vương Mộc, cậu đi giúp Tuyết Duy! Còn cậu mau chóng phóng xe, đưa ta quay về Khách sạn Hậu Cảnh!"
"Rốt cuộc đây là thế nào vậy? Phó Ủy viên trưởng còn ở trỏng ạ?" Vương Mộc la quýnh lên.
"Cậu ấy đang dàn xếp mọi việc! Cậu mau vào giúp cậu ấy đi, đừng lắm lời!" Du Thiên Lâm quát nạt.

Lòng hắn giờ đây như lửa đốt.

Hắn hiểu rất rõ thủ đoạn xử lý công việc của Hồ Tuyết Duy.

Đó là lí do mà hắn chẳng lo Hồ Tuyết Duy sẽ thiệt thòi, chỉ lo tình trạng của Thẩm Tế Nhật.
Vương Mộc sai lái xe lập tức chở hai người họ về khách sạn Hậu Cảnh, chính mình thì nhanh nhảu chạy vô câu lạc bộ.


Lái xe kia tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cũng theo Hồ Tuyết Duy hai ba năm rồi, năng lực ứng biến không tệ.

Gặp phải trường hợp dạng này ấy thế mà cậu chàng chả hoang mang kích động, chờ hai người yên vị liền đạp chân ga, phi xe cực gấp về hướng Khách sạn Hậu Cảnh.
Dọc đường Du Thiên Lâm vẫn siết Thẩm Tế Nhật vào ngực.

Thân mình Thẩm Tế Nhật nóng rẫy, thở hắt ra hơi nóng hơn hẳn bình thường.

Anh cứ thế gối đầu lên vai Du Thiên Lâm, đổi lại hắn bị hơi thở hổn hà hổn hển của anh làm cho vã mồ hôi như tắm.
"Đừng nóng vội.

Chờ một chút.

Sẽ về ngay thôi." Du Thiên Lâm nắm chặt tay Thẩm Tế Nhật, đan mười ngón với bàn tay anh.

Tiếng rên se mình của Thẩm Tế Nhật chờn vờn quanh tai.

Hắn thừa biết lúc này điều Thẩm Tế Nhật cần nhất là gì.

Nhưng cậu tài xế còn đang trong xe, hắn thật sự không thể làm loại chuyện này ngay trước mặt người ngoài, chỉ đành luôn miệng dỗ dành người trong lòng hãy nhẫn nại chống đỡ thêm chút nữa.
Thẩm Tế Nhật bức bối quá đỗi.

Thậm chí chừng vài lần anh cảm tưởng con đập ngăn dòng thác lũ trong người vỡ toang, bản thân suýt tạo ra hành vi mất thể diện.

May mắn thay Du Thiên Lâm vẫn nắm tay anh.

Lòng bàn tay chặt chẽ tương liên ấy rõ ràng đẫm mồ hôi nhễ nhại, giờ khắc này lại trở thành sự vật duy nhất có thể khiến anh an tâm.

Anh vùi khuôn mặt vào bên gáy Du Thiên Lâm, giữa lúc cảm giác nọ lại sôi trào một lần nữa, rốt cuộc chẳng nén được, cắn xuống.
Anh cắn lên cổ của Du Thiên Lâm qua làn vải, dĩ nhiên là dùng hết sức, cũng may chưa rách da.

Du Thiên Lâm rít qua kẽ răng thành tiếng "sít", không đẩy khỏi, trái lại chuyển bàn tay đang đặt ở eo anh ra sau lưng anh, vỗ về đôi chút tâm tình người mình bảo hộ.
Hai người cứ giày vò lẫn nhau như vậy.

Đợi đến cuối cùng xe đỗ tại cửa chính Khách sạn Hậu Cảnh, Thẩm Tế Nhật đã bải hoải tới nỗi chả còn một tí sức mọn nào.

Mồ hôi rỏ giọt ngắn giọt dài trên trán hệt như vừa dầm mưa, lưng quần lưng áo đều bị ngấm ướt sũng.
Du Thiên Lâm chẳng lừng khừng dù chỉ một giây, bế thốc anh chạy lẹ vào khách sạn, ngay cả thang máy chậm rì rì cũng chả kịp chờ, leo cầu thang lên thẳng tầng năm.
Hắn không qua 508 gọi Tùng Trúc, ôm người trực tiếp vào phòng 507.
======
Mới vừa đặt Thẩm Tế Nhật lên giường, thì chợt nghe anh rên hừ hừ, co hai đùi, kẹp chặt, khó khăn nghiêng người sang một bên, quay lưng về phía hắn.
Du Thiên Lâm biết anh nhịn suốt dọc đường đã là cực hạn, bèn lật mình anh lại, thò tay gỡ dải rút quần.
Thẩm Tế Nhật mặc trường sam mùa hè, vải mỏng manh hoàn toàn không bao bọc được bộ phận đang cương cứng.

Vật kia nổi hình dáng rõ rệt, lúc anh nằm thẳng dễ dàng bị thấy sạch.

Chất dịch dính dớp rỉ trên đầu mút thẩm thấu từ bên trong ra, tẩm một khoảnh vải dệt ướt át, đậm màu hơn quanh đó rất nhiều.

Du Thiên Lâm chỉ liếc mắt qua là cảm thấy nóng ran cùng mình, động tác cởi quần của hắn cũng gấp gáp hẳn lên.

Thẩm Tế Nhật nghển cổ ngó ngọn đèn vàng nhàn nhạt ấm áp trên đỉnh đầu, mặc dù biết Du Thiên Lâm đang làm gì, nhưng mà chẳng có biện pháp nào ngăn cản.
Anh nâng cánh tay bủn rủn, dùng ống tay áo che mặt trong khi Du Thiên Lâm đang tụt quần anh, như thể che thế là khỏi cần phải đối mặt với chuyện xảy ra kế tiếp.

Du Thiên Lâm hãy còn giận anh ban nãy để lộ hạ thể trước phụ nữ, song mới nhìn thấy vật kia vừa sưng phù vừa căng trướng, thậm chí vểnh lên ngang với vùng bụng dưới bằng phẳng, lại đau lòng không nỡ oán trách mắng mỏ.

Hắn cầm nó, xoa nắn vài cái trong lòng bàn tay, tức thời nghe thấy Thẩm Tế Nhật kêu thành tiếng.

Tiếng kêu khản đặc chen lẫn sắc dục hòa cùng thôi thúc, mặc dầu Thẩm Tế Nhật cắn tay áo ngay lập tức, cũng không chặn được thanh âm ấy luồn giữa những hơi thở thoát ra.
Nhận thấy thần sắc anh khổ sở như vậy, Du Thiên Lâm chẳng do dự, cúi người rồi nuốt vào, tức khắc có cảm giác người dưới thân nâng eo, tính khép sát hai chân phát run vào với nhau.

Du Thiên Lâm nhanh chóng đè anh, nhân tiện giương mắt lên coi.

Đằng trên Thẩm Tế Nhật bấu víu tấm chăn lụa dưới mình, ngửa đầu ra sau, từ góc này biểu cảm bị che khuất.
Tuy nhiên Du Thiên Lâm chỉ căn cứ vào âm thanh rên rỉ không dứt bên tai là hiểu luôn anh đang cảm thấy dễ chịu.
Du Thiên Lâm cũng cương từ lâu, hiện giờ nghe phải anh kêu cào người như này, thì nóng lòng khao khát hòa quyện thân thể với người mình yêu.

Nhưng lý trí lại liên tục răn đe hắn không được phép làm thế, làm thế sẽ chỉ khiến anh trốn chạy càng xa hơn.

Bắt ép bản thân thủ tiêu đám ý nghĩ kiều diễm chiếm đóng tràn ngập đầu óc, y chang lần trước khẩu giao giúp anh vậy, thu hẹp khoang miệng giảo hoạt mút mát trượt từ đầu đến gốc, dốc toàn lực nuốt của anh tới mức sâu nhất.

Đầu lưỡi cũng quét lướt lên xuống dọc theo cán, thỉnh thoảng vờn liếm cái miệng nhỏ ở đỉnh, góp nhặt kích thích vụn vặt để anh nghênh đón các chặp run rẩy ngày một dữ dội.
Thứ thuốc Thẩm Tế Nhật uống phải không hề làm cho tinh thần nhiễu loạn, chỉ là tăng cường khoái cảm và độ bền bỉ.

Vì thế Du Thiên Lâm ngậm hơn mười phút sau, thì anh đau nhức âm ỉ, vẫn chẳng tài nào phát tiết.

Cằm Du Thiên Lâm mỏi nhừ, cổ cũng cứng đờ mà anh chưa bắn.

Hắn tự nhủ kiên trì thêm chốc lát.

Hậu quả là bị anh giật lấy tóc hô ngừng, buộc phải ngẩng đầu hỏi nguyên nhân.
Lời nói của Thẩm Tế Nhật pha lẫn nhịp thở mau quá độ nên không tròn vành lắm, anh chỉ lắc đầu bất lực, miệng mang mang nói cho xong: "Đau quá..."
Du Thiên Lâm lập tức xem vật kia.

Quả thật còn sưng kinh khủng hơn vừa rồi, nguyên cả gốc rễ đều căng thành màu mận chín, toàn bộ tĩnh mạch dưới da lồi lên.

Du Thiên Lâm mới chạm vào chút xíu đã anh quờ tay xuống tóm lấy cản, miệng xin "Đừng."
"Huynh nói thật cho đệ biết rốt cuộc huynh ăn phải cái gì đó?" Du Thiên Lâm nhích đến bên anh, ấp anh vào trước ngực hỏi.

Thẩm Tế Nhật vẫn nhắm chặt mi, giờ phút này nghe Du Thiên Lâm gặng hỏi, lại nghĩ rằng mình chả còn mặt mũi nào đối diện, nên ngoẹo đầu chôn mặt vào gối, chỉ dùng ngón tay miết chiếc gối ngay cạnh, thử cậy vào đấy nhằm xua bớt bứt rứt nóng bỏng trong cơ thể.
"Vân Thâm! Đã là lúc nào mà huynh còn ương bướng?" Du Thiên Lâm khó lòng áp chế nổi nỗi bực dọc.

Hắn đoán được đại khái loại thuốc Thẩm Tế Nhật uống.

Ngặt nỗi hắn chẳng rõ công hiệu của thuốc thế nào.

Cứ cố nhịn vậy tiếp nữa, nếu vẫn không tìm ra cách, rồi thân thể bị tổn hại thì tính sao bây giờ?
Thẩm Tế Nhật chưa chịu trả lời.

Du Thiên Lâm bó tay bế tắc, chỉ biết giữ nguyên tư thế ôm anh rờ rẫm, lại cầm vật kia bao trùm năn nắn qua loa.
Lúc này hắn dán dính với thân mình Thẩm Tế Nhật, cho nên có thể quan sát tường tận.

Ngay tại thời điểm hắn bắt đầu nắm nơi đó, Thẩm Tế Nhật đã mất kiềm chế, chịu vuốt ve chưa đầy mấy nhát liền ngẩng mặt lên muốn làm thoáng đường thở, bị hắn nhân cơ hội bắt lấy cằm xoay qua, lấp kín miệng.

Cuối cùng thì Thẩm Tế Nhật cũng mở mắt.

Gương mặt khôi ngô tuấn dật của Du Thiên Lâm lại gần gụi cận kề một lần nữa.

Chỉ có điều hiện tại khác biệt với khi ấy là Du Thiên Lâm đang trợn tròn mắt ngắm anh.
Dường như hi vọng soi thấu điều gì đó diệu vợi trong đôi mắt anh, chả những động tác trên tay liên hồi dặt dìu, mà sự khiêu khích trêu chọc trong miệng anh còn cực kì dai dẳng triền miên.


Anh chưa bao giờ làm chuyện này cùng Du Thiên Lâm ở trạng thái tỉnh táo, cũng chưa từng cảm nhận nụ hôn từ Du Thiên Lâm mỗi lúc thân mật.

Tất thảy việc này đối với anh mà nói rõ ràng không phải lần đầu, nhưng so sánh với lần đầu thật giống nhau.

Chúng khiến anh căng thẳng lúng ta lúng túng.
Trái tim phút chốc tăng nhịp đập của nó một cách mãnh liệt, xúc cảm tại lòng bàn tay thua xa đầu lưỡi, kích thích thân thể đón nhận hừng hực hơn hẳn hồi nãy, ngay đến hàng mi rủ hững hờ cũng ươn ướt hé mở.

Anh chẳng cầm nổi lòng mình quàng cổ Du Thiên Lâm, trong ánh mắt ngạc nhiên của người dụi mặt vào hõm vai người ấy, bằng giọng nói mà bản thân cũng không dám tin thì thầm: "Nhanh...lên một chút..."
Du Thiên Lâm chả hiểu anh làm sao vậy, nhưng nghe anh đòi hỏi thẳng thắn khẩn khoản thế này, quả thực được lời như cởi tấm lòng.

Rải một loạt những nụ hôn xuôi theo thái dương, lân la quanh dái tai rồi dừng lại, cảm thấy anh nhạy cảm rùng mình, bèn vói đầu lưỡi vào lỗ tai, phỏng theo động tác đâm qua rút lại lởn vởn trêu đùa phần thùy.

Thẩm Tế Nhật tức thì không chịu nổi, siết vội lưng áo Du Thiên Lâm, mất khống chế thốt ra tiếng kêu thêm một lần nữa.
Du Thiên Lâm như là được khích lệ thúc giục, tiếp tục đùa bỡn vành tai anh, làm cho chỗ bị liếm ấy vừa ẩm ướt mềm mại vừa ấm nóng.

Tay còn lại cũng với xuống, dùng bụng ngón tay cọ xát quy đầu mềm yếu, đè ép cái miệng nhỏ bé đang không ngừng đóng mở.
Hắn lặp đi lặp lại một cách lưu loát, rốt cuộc dẫn lối Thẩm Tế Nhật đến đỉnh Vu Sơn.

Người trong lòng lắc lư mái đầu nặng nề, giật nảy eo lưng tựa một cánh cung bị kéo căng tới cực hạn, sau cùng bắn toàn bộ dục vọng tích tụ khắp châu thân lên quần áo hắn.
Hắn lại tuốt vài lượt, đến tận lúc quy đầu không còn nhả tinh dịch mới thả tay.

Thẩm Tế Nhật mệt luỗi đã sức cùng lực kiệt*, nhưng mà ý chừng chưa thỏa.

Tạm thời anh chẳng ngẫm ngợi được bất cứ việc gì, choán đầy não bộ là dư vị của cao trào xuyên suốt toàn thân, hòa trộn hương thầm trên người Du Thiên Lâm.
*Tinh bì lực tẫn: Nghĩa trên mặt chữ là tinh thần mỏi mệt, sức lực kiệt quệ.

Thành ngữ xuất phát từ bài thơ "Trâu ốm" của Lý Cương, chỉ nỗi niềm bất lực của nhà nho tuy có lòng nhưng không thể phò tá vua.

Ngày nay nó được sử dụng để ví người mệt đến nỗi không còn chút hơi sức nào, nói nôm na hơn chính là sức cùng lực kiệt.
Mãi tới khi hô hấp dần khôi phục bình thường, khuôn mặt anh vẫn giấu trong hõm vai Du Thiên Lâm, cả người duy trì tư thế ôm cứng lấy Du Thiên Lâm chưa từng cựa mình.
Du Thiên Lâm ôm choàng anh.

Phút giây yên lặng...!Niềm say sưa đầu tiên! Có sợi dây vô hình ngầm gắn kết hai người họ.

Ai cũng không cất tiếng dù chỉ một lời, ai cũng không động đậy lơi tay để khỏi cắt đứt sợi dây ấy.

Du Thiên Lâm chẳng rõ anh đang suy nghĩ điều chi, nhưng thích anh dịu ngoan như vậy vô cùng, sợ động vào một tí anh lại đẩy mình ra, trở về như cũ mọc sừng nổi gai ngay tại chỗ.
Thẩm Tế Nhật cũng không dám buông tay.

Tuy nhiên lí do anh không dám buông tay giản đơn hơn nhiều.
Anh lại không biết nên đối mặt với Du Thiên Lâm như thế nào.
Anh thật sự không biết đến cùng bản thân mắc cái gì vậy.

Rõ rành rành anh một mực cự tuyệt, thế nhưng rắc rối tai ương luôn luôn xuất hiện giữa hai người họ, xô đẩy anh vào vòng tay của Du Thiên Lâm.
Trước giờ mỗi lần làm toàn là trong khi anh mơ mơ hồ hồ, lần này anh minh mẫn từ đầu chí cuối.

Dẫu cho bị thuốc thang chi phối, anh lại tuyệt đối không ghê tởm.

Thời điểm Dao Phương muốn động vào người anh, bản năng anh kháng cự, nhưng khoảnh khắc nhìn Du Thiên Lâm đang lao tới ấy, trái tim bối rối của anh đã trả về vị trí cũ.

Và khỏi phải bàn lúc Du Thiên Lâm đụng chạm vào anh, xoa nắn anh, mang khoái cảm mãnh liệt trước nay chưa từng có đến cho anh, khiến anh ngày càng hết đường trốn thoát.
Quả tim tăng tốc đập trong trống ngực liên tiếp trào dâng sóng ba đào.

Đầu óc rối thành mớ bùi nhùi, nghĩ ngợi hồi lâu vẫn không ra phải làm thế nào để đánh vỡ cục diện xấu hổ này, thẳng tới khi cảm giác khác thường lại truyền đến từ giữa đôi chân.

Anh lặng lẽ ngoái đầu.

Du Thiên Lâm nâng nơi đó của anh, đồng thời ghé tai anh nhắc bằng giọng nói mê hoặc: "Vân Thâm, huynh lại cương nữa rồi."