Dính Vào Hào Môn

Chương 24: Phán Quyết



Thục An sau khi rời khỏi sở cảnh sát liền hớn hở gọi ngay báo cho Trương Mỹ.

"Bác gái, cháu đã xác nhận rồi, anh ấy thực sự đã tuyệt tình với con nhỏ đó, nhưng mà… cháu vẫn không muốn rút đơn kiện chút nào."

Trương Mỹ thở dài, giọng có phần trầm ngâm "Rút đi, Đình Dương ghét nhất là nói không giữ lời, đừng có chọc giận nó."

Thục An bĩu môi, bước xuống xe đóng cửa mạnh một cái rầm, ủ rủ nói "Vâng."

Ngắt máy của Thục An, Trương Mỹ lại gọi cho Đình Dương bảo anh đến nhà bà ta ăn tối. Đình Dương thật ra cũng không hứng thú lắm nhưng anh không thể từ chối.

"Con đến rồi sao, mau vào đi hôm nay đồ ăn toàn là do mẹ tự nấu đó."

Trương Mỹ rất niềm nở, bà ta ít khi xuống bếp, từ nhỏ cũng ít khi nào nấu cho cậu ăn, mọi chuyện toàn là để người giúp việc làm.

Anh mới đầu hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không lấy làm lạ, chắc anh mới vừa làm một việc đúng ý bà ta thôi "Hôm nay là dịp đặc biệt gì sao con không nhớ vậy."

Trương Mỹ cười nhẹ đáp "Làm gì có dịp gì, mẹ chỉ muốn ăn cùng con một bữa, sau này con lấy vợ rồi thì chỉ biết có vợ con thôi sẽ không để ý tới bà già này nữa."

Trương Mỹ cố gắng tạo bầu không khí vui vẻ, bà ta đã bỏ vẻ nghiêm khắc lâu nay để diễn cho trọn màn kịch này.

Đình Dương không hề đề phòng, sau khi ăn xong, anh thấy trong người có chút mệt nên muốn về trước, còn chưa bước ra khỏi cửa đã ngã quỵ xuống.

Mặc Nghiêm hoảng hốt đỡ anh dậy muốn đưa vào bệnh viện, nhưng Trương Mỹ từ phía sau đi tới, bà ta lạnh lùng nói "Nó không sao đâu, hôm nay nó sẽ ở đây, cậu về trước đi."

Nói rồi bà ta ngoắc tay cho người đến đỡ anh lên trên phòng, Mặc Nghiêm ngơ người ra "Nhưng phu nhân, cậu ấy…"

Trương Mỹ không để anh ta nói tiếp, lườm mắt ám chỉ, anh ta cũng đành quay về.

Đình Dương bị đưa vào phòng, trước khi ra họ còn cẩn thận khóa cửa sổ, rồi tiếng lạch cạch cuối cùng của chìa khóa là khóa cửa chính của căn phòng.

Trương Mỹ đứng bên ngoài ung dung nhận lại chìa khóa, rồi quay qua hỏi người làm.

"Thức ăn để hết vào trong rồi chứ?"

"Vâng, đã để đủ hơn ba ngày như lời bà dặn rồi thưa phu nhân."

Trương Mỹ nghe thấy thì nhoẻn miệng cười hài lòng rồi quay đi.

"Con không chấm dứt được tình cảm với cô ta thì để mẹ đóng vai ác thay vậy."

Hôm qua, trợ lý San đã tình cờ nghe được Đình Dương nói chuyện điện thoại muốn chỉ răn đe Hải Ninh vài ngày rồi sẽ rút đơn kiện, cô ta lập tức báo cho Trương Mỹ biết.

Kế hoạch hôm nay của bà ta là muốn nhốt Đình Dương lại để anh không thể nào rút đơn kiện được nữa, mà ngược lại bà ta lại rót tiền tiền để vụ của cô được nhanh chóng xét xử hơn.

Về phần Hải Ninh vì đã đồng ý với Đình Dương nên khi Vũ Việt đến gặp cô một mực không gặp, cô nói với phía cảnh sát mình không có luật sư, sau đó họ cũng không để anh ta vào trong gặp cô nữa.

Hải Ninh có thể nghe được tiếng la hét gọi tên cô của Vũ Việt bên ngoài, cô ngồi cuộn một góc thầm khóc chứ không dám lên tiếng.

Vũ Việt nhiều lần giúp cô, cô lại tỏ thái độ phũ phàng, cô thấy bản thân mình tệ hại đến đáng ghét, chính cô bây giờ cũng thấy rất ghét bản thân mình, nhưng cô không có lựa chọn khác.

Vụ của cô hai ngày sau sẽ đem ra xét xử, cô chỉ đành ngồi chờ mà không mong kỳ tích đến với bản thân. Điều cô ao ước là Đình Dương giữ đúng lời, buông tha cho em trai bé bỏng của cô.



Trong căn phòng tối, Đình Dương đưa tay lên xoa thái dương, anh thấy thật kỳ lạ, anh không uống rượu làm sao đầu lại đau nhức như thế được.

Anh từ từ mở mắt ra, theo thói quen đưa tay qua bật đèn, ánh đèn vừa bật lên anh ngơ người ngó nghiêng xung quanh.

"Có chuyện gì vậy, đây không phải là phòng của mình."

Anh nhanh chóng ngồi dậy, đi ra phía cửa sổ vén rèm ra, thì phát hiện mình vẫn đang ở nhà Trương Mỹ.

Cửa sổ bị khóa, anh cũng thấy lạ chạy lại phía cửa chính thì lại không mở được, anh lục túi khắp người cũng không thấy điện thoại của mình đâu.

Anh bắt đầu tức điên lên, dùng sức đập cửa rầm rầm anh hét lên.

"Mẹ, thả con ra, sao lại nhốt con chứ?"

Tiếng đập cửa vang cả căn biệt thự, nó thực sự rất ồn, nhưng những người làm ở đây vẫn thản nhiên làm việc giống như họ không nghe thấy gì vậy.

Anh vẫn tiếp tục đập cửa, nếu không có điện thoại, nếu không ra được khỏi đây, Hải Ninh sẽ gặp nguy mất.

Những việc làm của anh cũng chỉ là một vở kịch, anh không muốn biến nó thành sự thật chút nào, nếu như vậy cô sẽ căm ghét anh cả đời mất.

"Mau mở cửa thả tôi ra, các người không nghe thấy sao?"

Anh càng lúc lại đập càng mạnh, không ngừng hét vọng ra bên ngoài.

Cuối cùng thì cũng có tiếng nói đáp lại "Con sẽ bị thương nếu con cứ đập như vậy."

"Là mẹ, vậy mẹ thả con ra đi, sao lại nhốt con chứ?"

"Chẳng phải vì con cứ u mê con nhỏ đó không buông sao, nó không xứng với gia đình ta, không xưng với con." Vẫn giọng nói điềm tĩnh nhưng lại nghiêm khắc như ngày nào, giọng nói khiến con người ta không rét mà run.

Anh từng nghĩ Trương Mỹ nghiêm khắc là tốt cho anh, vì bà ấy thương anh nên mới làm vậy, nhưng tình thương của bà ấy đã đi quá xa rồi.

Anh cười lạnh như nhìn thấu qua cánh cửa nhìn bà ta nói "Vậy nên những gì trước đây mẹ làm toàn là giả dối, tỏ ra thích cô ấy cũng là diễn kịch thôi sao, vậy chuyện cô ấy đột nhiên nói chia tay cũng là do mẹ sắp xếp hay sao?"

Trương Mỹ vẫn bình thản trả lời một cách trơn tru "Ta không bao giờ rảnh rỗi tới vậy, lời bịa đặt của cô ta mà con cũng tin sao. Con thà tin cô ta chứ không tin mẹ của con sao?"

Đình Dương thở dài phớt lờ câu hỏi, anh chống tay vào cửa nói với Trương Mỹ xem như lần cuối cùng anh cầu xin bà ấy "Mẹ, con xin mẹ thả con ra đi, từ nay con sẽ nghe theo mẹ không gặp Hải Ninh nữa?"

Trương Mỹ đột nhiên tức giận, bà ta bước một bước lại gần tuyên bố dõng dạc với anh "Con vì cô ta mà cầu xin mẹ, mẹ có thể tin con sao? Ngoan ngoãn ở lại đây cho hết ngày mai đi, rồi mẹ sẽ thả con ra."

Trương Mỹ hừ mạnh rồi phất tay dứt khoát đi, Đình Dương bực tức nghiến răng đá mạnh vào cánh cửa.

Anh chán chường ngồi xuống giường, chống khuỷu tay xuống đùi, hai tay tự vò đầu mình.

"Không thể ở lại đây lâu được, cô ấy gặp nguy mất."

Nhưng xung quanh mọi cửa đều bị khóa chặt, anh tức tối ném đồ khắp phòng, chỉ đành ngồi bất lực nghe tiếng đồng hồ tích tắc.

Thời gian dần trôi qua thời hạn hai ngày đã tới, Hải Ninh bị dẫn đến tòa, ở đó vắng tanh chỉ có le que vài người.

Cô cúi đầu suốt từ lúc bước ra khỏi xe cảnh sát mà bước vào, đầu ống trống rỗng không nghĩ được gì, bỗng nhiên từ xa cô nghe được tiếng gọi.

Cả anh họ và Vũ Việt đều đã tới, cô xin cảnh sát để tới gặp mặt họ.



"Hải Ninh, sau cậu phải làm vậy, sao lại không để tôi bào chữa nữa, có phải Đình Dương anh ta lại đe dọa gì cậu không?"

Hải Ninh nhìn Vũ Việt nôn nóng, cô mỉm cười đáp lại nhưng không trả lời.

Cô cố gắng không khóc, cô nhìn anh họ rồi lại nhìn Vũ Việt "Mọi người đừng quá lo lắng, em không sao. Cũng không có ai đe dọa gì tôi hết, là em tự nguyện, tôi đã làm phiền mọi người nhiều rồi."

Sau khi cô nói xong, cảnh sát hối hả dẫn cô vào trong, Vũ Việt vẫn không tin lời nói của cô, anh ta muốn xong lên nhưng bị cảnh sát cản lại "Cậu nói dối, chắc chắn là cậu nói dối, cậu vẫn không tin tưởng tôi sao Hải Ninh."

Hải Ninh vẫn im lặng một mạch đi không ngoảnh mặt lại.

Trước đó nửa tiếng tại nhà của Trương Mỹ, Đình Dương bất lực ngồi tựa đầu vào thành giường, mắt vô địch cảm chăm chú nhìn kim đồng hồ quay.

Đột nhiên phía bên ngoài cửa sổ có tiếng động, một tiếng anh không để ý, hai tiếng cũng vậy, ba tiếng rồi bốn tiếng anh mới cảm thấy kỳ lạ.

Anh đứng dậy đi nhanh tới vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

"Mặc Nghiêm sau cậu ấy lại ở đây?"

Mặc Nghiêm liên tục ném đá lên cửa sổ khiến anh chú ý, anh ta vừa mới biết hôm nay là ngày xét xử của Hải Ninh lên vội đến báo cho anh biết, nhưng lại bị Trương Mỹ ngăn cản, anh chỉ đành lén lút dùng cách này.

Thấy Đình Dương xuất hiện, Mặt Nghiêm cầm lên một tảng đá lớn, hiểu ý của anh ta, Đình Dương gật đầu rồi lùi xa về phía sau.

Một tiếng choang thật lớn vang lên, nhưng ai cũng nghĩ anh lại đập đồ nên không một ai chú ý tới.

Anh nhanh chóng thò tay ra lấy hòn đá đập thêm vài cái, cửa kính bể hoàn toàn, Đình Dương mạo hiểm nhảy từ tầng hai xuống, anh đáp xuống đất an toàn.

"Cậu chủ, hôm nay cô Hải Ninh bị đem ra xét xử rồi, không biết giờ đến thì có kịp không?"

"Phải nhanh lên."

Đình Dương mặc kệ vết thương trên tay bị cào rách đến chảy máu, anh vẫn lao nhanh như chớp đến tòa án.

Điện thoại đang bị mẹ anh giữ, nên anh không thể gọi cho ai, trên đường đi xe của anh đi ngang qua một chiếc xe cảnh sát làm lòng anh càng nôn nao hơn, tim anh bắt đầu đập loạn xạ, anh có một dự cảm không hay sắp, xảy đến.

Chiếc xe chạy đến nơi, phanh gấp đến bén ra những tia lửa, anh vội lao xuống nhanh như cắt. Chạy thục mạng vào bên trong, nhìn thấy tên đội trưởng phụ trách vụ của cô anh liền chạy tới túm lấy cổ áo của anh ta.

"Vụ án vẫn chứ xét xử đúng không? Tôi sẽ rút đơn kiện, ngay bây giờ."

Giọng anh gấp gáp, pha vào từng hơi thở hổn hển.

Tên đội trưởng ngây người ra, anh ta lắp bắp nói "Vụ đó… xử xong rồi, phạm nhân đã được đưa đi gần mười phút trước."

Đình Dương thất vọng tay nới lỏng ra, anh chợt nghĩ chiếc xe cảnh sát vừa rồi anh thấy, có phải là cô đang ngồi trong đó hay không.

Anh hít sâu một hơi rồi lại nói "Xử như thế nào?"

Câu trả lời như một đòn sét giáng xuống người anh, cô bị phán quyết 3 năm 9 tháng tù không khoan hồng, sau khi ra tù vẫn phải tiếp tục trả hết số nợ còn lại, nếu không sẽ nhận mức án cao hơn.

Gần bốn năm tù, cô gái nhỏ nhắn như cô sau có thể chịu nổi.

Mọi chuyện anh dựng lên vốn chỉ là một màn kịch để cảnh cáo cô, không ngờ nó lại thành sự thật rồi. Có lẽ cô đã rất căm hận anh. Đây là quả báo cho tội lỗi của chính anh gây ra, nó thật sự quá tàn nhẫn.