Dính Vào Hào Môn

Chương 40: Tai nạn



 

Hải Ninh mất đi vẻ tự tin như lúc đầu, cô lại chợt nghĩ, cô cũng là một người mẹ cảm giác mất con sẽ ra sao chứ?

Dù Thục An làm nhiều chuyện xấu xa nhưng đó là hai việc khác nhau, cô cảm thấy mình cũng đang dần xấu xa như bọn họ vậy.

Cô cúi gầm mặt nói "Hôm… hôm khác tôi sẽ đến đón con."

Nói xong cô vội vã quay người bỏ đi, Đình Dương vội mở cổng ra, anh muốn đuổi theo cô, anh muốn giải thích.

Suy cho cùng Hải Ninh vẫn là người bản tính lương thiện, có lẽ cô đang cảm thấy rất tội lỗi và đang tự dằn vặt.

Anh chạy đuổi theo gọi tên cô "Hải Ninh quay lại đi, anh sẽ giải thích rõ ràng với em."

Tay Đình Dương bị Thục An níu lại, cô ta sợ đến nỗi khóc không thành tiếng "Anh Đình Dương, anh nghe em giải thích đi có được không? Em không có làm gì cả mà, anh nghe em đi."

Đình Dương khó chịu hất mạnh tay cô ta ra. Một lần nữa mặt của cô ta lại bị áp vào cánh cổng đến nỗi hằn đỏ mặt.

Đình Dương nói với cô ta "Việc cô làm thì trong lòng cô tự rõ, cút đi đừng làm phiền tôi."

Thục An vẫn không bỏ cuộc, cô ta quỳ rạp xuống níu lấy chân nhất quyết không cho anh đuổi theo "Xin anh đừng nói chuyện này ra ngoài, em sẽ giải thích, em sẽ giải thích."

Đình Dương nhìn ra xung quanh đã không thấy bóng dáng của cô đâu nữa, anh tặc lưỡi đá Thục An ra nhưng cô ta vẫn ngoan cố.

Anh ngoắc tay gọi vệ sĩ ra bắt cô ta, anh hừ lạnh "Đúng là bám dai như đĩa, phiền phức."

Nói xong rồi, anh liền vào nhà lấy xe, chạy đi xung quanh tìm cô.

Thục An vung người ra khỏi vệ sĩ "Buông ra, đừng động vào tôi."

Cô ta quay trở lại xe, lấy tay lau lau đi những giọt nước mắt sợ hãi khi nãy, nhưng giờ ánh mắt của cô ta toát ra tia cay cú của một kẻ điên muốn trả thù.

"Hải Ninh mày đợi đó, dám làm cuộc sống của tao thành ra thế này, mày nên đi ra chết đi."

Sau khi gọi một cú điện thoại thì cô ta phóng xe đi mất.

Hải Ninh đến công viên, mỗi khi cần suy nghĩ cô đều đến đây. Ngẫm nghĩ lại những việc cô đã làm sau khi ra tù cô thấy mình không sai, nhưng việc cô nhắc đứa trẻ đã mất cứ làm cô canh cánh.

Cảm giác đó như tràn về trong tâm trí cô làm cô nhớ lại những lần mình suýt để mất con, dù đã cố gắng quên đi nhiều lần nhưng mỗi lần gặp phải tình huống tương tự làm cô không thôi nghĩ đến.

Cơn gió nhẹ trong công viên thoáng bay qua làm cô thấy tĩnh tâm hơn nhưng không lâu tiếp sau tiếng cơn gió hú nhẹ cô đang nghe ai đó gọi tên của mình.

Là giọng của Đình Dương, anh vẫn còn nhớ thói quen của cô sao?



Nhưng cô không muốn gặp anh vì gặp rồi giữa hai người ngoài ngượng ngùng ra cũng chẳng có gì để nói nữa.

Cô đứng dậy thì bất ngờ Đình Dương cũng xuất hiện, cô xoay người bỏ chạy thật nhanh vờ như không nghe thấy anh gọi.

"Hải Ninh, đừng tránh mặt anh."

Cô vẫn tiếp tục chạy, chạy đến được đường lớn, cô vẫy nhanh một chiếc taxi rồi cô nhanh chóng lên xe.

Đình Dương cũng vội lái xe đuổi theo, anh chạy theo chiếc taxi đang chở cô suốt một chặng đường.

Đến một đoạn đường vắng, anh phát hiện có một chiếc xe tải đang chạy ngược chiều với tốc độ rất nhanh, giống như đang nhắm tới chiếc taxi chở cô vậy nhưng hình như nó không có ý định dừng lại.

Tài xế taxi hoảng hốt, đây là đường một chiều có đánh lái đi đâu cũng đều chết.

Chiếc taxi bắt đầu lái loạng choạng, Đình Dương không có thời gian đắn đo, chiếc xe tải kia vẫn còn cách chiếc taxi một đoạn nữa, nghĩ rồi anh liền nhấn chân ga, chỉ vài giây sau xe của anh đã vượt lên trên.

Anh quyết định sẽ chặn đầu chiếc xe tải đó chắn cho cô. Khi anh quyết định làm như vậy là mọi kế hoạch anh làm sẽ bị dang dở, nhưng anh không quan tâm nữa, anh chết không đáng tiếc anh muốn cô được sống, anh muốn cô được hạnh phúc.

Bóng dáng anh vụt qua tầm mắt, chiếc xe trước mặt chính là xe của anh, Hải Ninh bất giác rơi lệ, khoảnh khắc đó thời gian như dừng lại rồi chuyện gì tới cũng đã tới.

Tài xế taxi phanh gấp làm chiếc xe xoay ngang, đầu của cô bị đập vào ghế trước lại bị đập vào cửa kính xe gây choáng váng, nhất thời cô không thể nhìn rõ nhưng từ đâu đó phát ra một âm thanh chấn động làm cô tỉnh táo bước xuống xe.

Cô không tin được cảnh tượng trước mắt mình, chiếc xe của Đình Dương lật ngửa, cửa kính bể văng tung tóe.

Cô ôm cánh tay bị trật khớp đi tới gần.

"Này cô ơi, đừng lại gần chiếc xe sắp phát nổ đó."

Anh tài xế taxi bị va chạm làm rách đầu vẫn la lớn khuyên ngăn cô, nhưng cô không còn nghe thấy gì nữa, chân cô lại càng di chuyển nhanh hơn về phía Đình Dương.

Nhìn xăng đang đổ ra càng lúc càng nhiều cô nghĩa mình phải nhanh hơn nữa.

Đình Dương trên người toàn máu, anh bị vài mảnh thủy tinh đâm vào người, nhưng anh vẫn còn chút tỉnh táo, anh nhìn ra thấy cô liền thều thào "Ai cho em đến đây, mau chạy đi nghe không, mau chạy đi."

Nước mắt của Đình Dương nhỏ xuống hòa lẫn với vết máu.

Hải Ninh vẫn không nghe thấy, cô đang gắng sức mở hẳn cánh cửa để đưa anh ra ngoài.

Cuối cùng cũng được rồi, tay cô cũng bị mảnh vỡ trên cửa đâm vào nhưng cô không thấy đau.

Cô chìa tay khéo người anh ra khỏi ghế, cô dùng hết sức bình sinh không một chút run rẩy, nhưng nước mắt vẫn chảy từ nãy đến giờ trên gương mặt trắng bệch của cô.



Đình Dương không thể di chuyển cơ thể của mình, anh vẫn giục cô "Làm ơn, nghe anh một lần, mau chạy đi. Đừng vì anh mà làm lỡ cuộc sống thêm một lần nữa. Anh yêu em."

Hải Ninh nghe thấy anh nói rồi, cô bật khóc lớn nhưng vẫn không ngừng khéo anh ra xa chỗ đó "Câu này… đợi lúc anh an toàn hãy nói với em, có được không?"

Đình Dương trong phút chốc không nói được lời nào.

Chiếc xe đã dần phát ra những âm thanh kỳ lạ, Hải Ninh vẫn giữ chặt lấy anh không buông.

Cô gồng hết sức kéo lê người anh một đoạn đủ xa, khi những âm thanh kia dồn dập hơn, cảm nhận xe sắp phát nổ cô để anh cùng nằm xuống, dùng thân mình cô ôm lấy che chắn cho anh.

Tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả một khoảng trời, chim chóc hai bên đường cũng hoảng loạng tung cánh bay, ngọn lửa nóng hừng hực đang thiêu đốt mọi thứ ngay đằng sau lưng cô, cô bị bỏng một mảng nhưng may quá đã cứu được anh rồi.

Cô lại đứng dậy kéo anh đến chỗ chiếc taxi, anh tài xế thán phục sự dũng cảm của cô chạy ra giúp một tay.

Khi đã hoàn toàn tránh xa biển lửa, lúc này sức lực của cô mới cạn kiệt.

Cô nằm ngửa ra đường thở hổn hển, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh.

Cô từ từ nhắm mắt lại, cô mệt quá. Nhưng cô lại mở mắt ra khi cảm nhận có bàn tay ai đó đang nắm tay của mình.

Đình Dương vẫn còn chút ý thức nhỏ nhoi, anh nhìn cô mỉm cười trước khi bất tỉnh hẳn.

"Tôi gọi cảnh sát và xe cấp rồi, hai người cố chịu thêm một chút."

Nghe giọng tài xế, Hải Ninh chống tay lồm cồm ngồi dậy "Đúng rồi, vẫn chưa được đâu, anh ấy bị thương nặng quá."

Hải Ninh chồm người bò tới, hai tay cô run rẩy chóng xuống mặt đường rồi cô nhẹ nằm xuống áp một bên tai của mình vào tim của anh, nhịp tim của anh đập yếu ớt, cô chẳng nghe thấy rõ.

Cô nghĩ đến lúc này chắc chắn anh đang cần oxi, anh mất nhiều máu sẽ khó thở, trong khi cô cũng không còn sức mà vẫn cố gắng làm hô hấp nhân tạo tiếp thêm oxi cho anh cầm cự đến khi xe cứu thương đến.

"Đình Dương cố lên, anh không được chết, em vẫn đang chờ anh nói câu đó cho em nghe lần nữa, anh sẽ không bao giờ thất hứa nữa đúng không? Anh phải cố gắng lên."

Tiếng còi xe cấp cứu càng lúc càng lớn Hải Ninh mỉm cười với hy vọng tràn trề rằng anh sắp được cứu rồi.

Khi xe cấp cứu đến nơi, người ta nhận thấy cô cũng bị thương khá nặng nhưng vẫn có thể tỉnh táo được thật đáng ngạc nhiên.

Nhưng khi vừa nhìn thấy anh được đưa lên băng ca đẩy vào trong xe cô lại gục ngã ngay tức khắc.

Vết cắt trên tay, vết bỏng phía sau lưng, tất cả các vết thương này như cùng được giải phóng cùng một lúc.

Nó làm cô đau thấu trời, gương mặt lúc này của cô mới biểu lộ ra vẻ đau đớn mà lại là cực kì đau.

Bác sĩ sau đó cũng đỡ cô lên một chiếc xe cấp cứu khác, cùng đưa cô vào bệnh viện.