Đình Dương tự do rồi, không còn Trương Mỹ, không còn Lục Thanh vậy anh cũng không cần diễn vở kịch này nữa.
Trở lại với vị trí chủ tịch của Hải Nam, anh lập tức tuyên chiến với Lục Thị.
Suy cho cùng Lục Thanh chỉ giỏi sử dụng mưu mô chứ không có tài cán kinh doanh, để anh chống mắt lên xem ông ta sẽ chống đỡ như thế nào.
Tin tức vị chủ tịch bí ẩn của Hải Nam lần đầu tiên được tiết lộ lại chính là cựu Tổng giám đốc của Lục Thị gây ra một làn sóng lớn trong giới kinh doanh, đa số đều bỡ ngỡ không biết anh làm sao tạo dựng nên Hải Nam trong khi công việc của một tập đoàn lớn như Lục Thị lại chất chồng như núi.
Báo chí loan truyền tin tức và đã nhanh chóng tới tay Lục Thanh.
Cầm tờ báo trên tay đọc từng dòng chữ, hai tay của ông ta run lên bóp nhão hai bên bìa báo, vầng trán của ông ta bắt đầu hình thành những nếp nhăn do tức giận.
Ông ta hét lên, vò nát tờ báo vứt xuống sàn, tay đập bàn gây ra tiếng động lớn "Mình biết ngay là nó không đơn giản mà, chắc chắn nó đã lấy lại trí nhớ. Chết tiệt! Mình lại thả hổ về rừng."
Buổi chiều Lục Thanh giận đùng đùng trở về nhà, Trương Mỹ không còn chỗ dựa vì muốn chiếm lại tình cảm của Lục Thanh mà ngày nào cũng niềm nỡ đứng đợi ông ta ở cửa.
Hôm nay cũng vậy, Lục Thanh vừa bước vào cửa bà ta đã vội chạy đến "Anh về rồi sao?"
Nụ cười trên môi bà ta tươi rói, nhưng đáp lại Lục Thanh giáng xuống cho bà ta một cái tát, âm thanh phát ra từ cái tát đó lớn đến nỗi những người làm trong bếp đều nghe thấy mà ló đầu ra hóng chuyện.
Trương Mỹ ngã nhào ra đất, đầu óc có hơi choáng váng, miệng của bà ta vì lực của cái tát quá mạnh mà cũng bị rướm máu.
Trương Mỹ còn chưa kịp hoàn hồn, Lục Thanh đã đập ngay tờ báo vào mặt bà ta "Chẳng phải bà nói chắc như bắp là Đình Dương nó không thể nhớ lại sao, giờ thì hay rồi, bà tự mình xem đi, đúng là đồ vô dụng."
Trương Mỹ nhanh tay lật tờ báo ra xem, ai mắt đảo liên tục miệng thì lầm bầm "Không, không thể nào."
Trương Mỹ lập tức vứt tờ báo sang một bên, quỳ gối bò đến níu chân Lục Thanh lại "Lục Thanh, không phải do em, rõ ràng ngày nào em cũng thấy nó uống thuốc…"
Lục Thanh không kiên nhẫn gồng mình đã bà ta một cái văn ra xa "Hừ, cái nhà này không thể chứa chấp một kẻ vô dụng được, bà cũng cút theo thằng con của bà luôn đi."
Lục Thanh lúc này đã buông ra những lời tuyệt tình nhưng Trương Mỹ vẫn chưa chịu sáng mắt, lại bò tới bám vào tay rồi chân của ông ta dù cho ông ta đã đẩy rồi đá bà ta ra bao nhiêu lần.
"Không Lục Thanh, đây là nhà của em, anh không thể đối xử với em như vậy được. Địa vị bây giờ mà anh có, anh quên là ai đã ban cho anh rồi sao. Chính là Trương Mỹ này đã cho anh đó."
Trương Mỹ nói ra câu này lại động vào lòng tự ái của ông ta, làm cho ông bà ta càng thêm phẫn nộ và chán ghét."
"Người đâu lôi Trương Mỹ cút ra khỏi đây, không để bà ta mang theo một thứ gì hết. Mãi mãi cũng không cho bà ta bước vào cổng căn nhà này nửa bước."
Lục Thanh vừa hét lớn lên, hai ba người đã xúm tới lôi Trương Mỹ đi.
Bà ta cứng đầu, chân không di chuyển, tay thì bám chặt vào ghế cố nói thêm mấy lời "Chúng ta vẫn còn là vợ chồng, nếu anh đuổi em đi, em sẽ đệ đơn ly hôn, đến lúc đó tài sản nhất định sẽ bị chia đôi, anh muốn như vậy sao?"
Đột nhiên Lục Thanh khựng người lại, Trương Mỹ mừng rỡ nghĩ rằng ông ta sẽ đổi ý thôi, thật không ngờ khi ông ta quay mặt lại thì khuôn mặt đó đang nở lên một nụ cười nham hiểm, ông ta tiến lại gần, bóp chặt cằm của bà ta nâng lên, gằn giọng nói từng chữ một.
"Ly hôn? Chúng ta đã bao giờ đăng ký kết hôn đâu? Nói cho bà biết, cái giấy hôn thú hiện giờ bà đang giữ… là giả đó, ha ha ha ha."
Lục Thanh hất cằm của bà ta ta cười một cách thích thú, Trương Mỹ hiện giờ như một ả ngốc, bị bỡn cợt hết lần này đến lần khác.
Những người làm bỗng giật mạnh bà ta ra rồi kéo lê ra đất bà ta mới tỉnh lại, cố hét lớn được bao nhiêu thì hét "Lục Thanh, có một ngày ông sẽ hối hận và quỳ xuống cầu xin tôi, Lục Thanh…"
Trương Mỹ bị vứt ra khỏi cổng khi trời đã chập tối, nhìn cảnh cổng từ từ đóng lại, Trương Mỹ bò dậy đuổi theo nhưng không kịp, vậy là bà ta đứng đó là hét rồi đạp cổng suốt cả một buổi tối.
Khuya đến, sương xuống lạnh buốt, Trương Mỹ mặt bộ đồ mỏng manh ngồi co ro trước cổng biệt thự, bà ta lúc này không có gì trong tay cả, cũng không có chỗ nào để đi.
Trái ngược lại, Ngọc Lan đang thong dong ngồi trên đùi của Lục Thanh, hai ly rượu vang cụng nhau ngồi đối diện trước màn hình thưởng thức hình ảnh thảm thương chưa từng có của Trương Mỹ.
"Sau tất cả, vợ chồng chúng ta cũng được hưởng trái ngọt rồi." Ngọc Lan liếc mắt nói rồi đưa ly rượu lên miệng nhâm nhi.
"Chưa phải là tất cả đâu, anh còn phải xử lý cái thằng Đình Dương kia nữa, nó biết quá nhiều bí mật. Tốt nhất nên cho nó câm miệng mãi mãi."
Sáng hôm sau, Trương Mỹ vẫn ngồi trước cổng biệt thự, mới sau một đêm mà da dẻ của bà ta đã nhận nheo hẳn, hai mắt bơ phờ.
Thấy cổng đang dần mở, bà ta vui mừng chỉnh lại áo quần đi vào "Ha, biết ngay Lục Thanh anh sẽ đổi ý mà."
Vừa bước chân vào giữa cánh cổng, thì xe hơi của Lục Thanh và các con của ông ta chạy nhanh về phía cổng, nhìn thấy Trương Mỹ cũng không có ý định giảm tốc.
Trương Mỹ há hốc mồm nhanh chân né sang một bên, rồi mất đã ngã nhào ra đất, chiếc xe cứ thế vụt đi mà không hề dừng lại xem bà ta thế nào.
"Lục Thanh, anh tính giết tôi sao?" Trương Mỹ hậm hực nghiến răng, nhưng chợt nhận ra cánh cửa đã đóng lại, bà ta lại bị nhốt bên ngoài mà trút giận lên cái cổng.
Bà ta lại chợt nghĩ không thể như thế này mãi được, trong đầu bà ta lại nghĩ ngay đến Đình Dương "Đúng rồi, Đình Dương, con trai mình là chủ tịch, mình là mẹ nó, nó không thể để mình như thế này được."
Nghĩ rồi Trương Mỹ nhanh chóng đi đến biệt thự riêng của Đình Dương mà trước đây bà ta đã bán, bà ta đoán chắc chắn anh sẽ mua lại nó khi nhớ lại, dù chỉ là dự đoán nhưng bà ta cũng không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Trương Mỹ thê thảm đến mức không có tiền đi taxi, bà ta đi bộ trong đôi chân trần dưới nền trời bắt đầu nắng gắt đến muốn thiêu đốt người.
Cả người của bà ta mồ hôi nhễ nhại, Lê lết từng bước đi không dám ngẩng đầu nhìn ai trong suốt quãng đường.
Bà ta đi bộ chắc cũng vài tiếng, nhưng đến nơi thì cổng biệt thự đã đóng chặt. Bà ta nhấn chuông nhưng không ai trả lời, bà ta mệt lả người vừa đói, không thể đi tiếp nữa đành ngồi vào một góc tường có thể che nắng mà đợi.
Tiếng xe hơi dần chạy đến trước cổng rồi dừng lại, Trương Mỹ đang ngủ quên thì giật mình vì bị tiếng xe đánh thức, bà ta nhìn ra, quả thật là Đình Dương, anh đang bước xuống xe.
Bà ta không nghĩ ngợi nhiều liền chạy ra, vui vẻ gọi "Con trai."
Đình Dương nghe thấy giọng nói này, anh cũng thật không muốn trả lời, anh quay người lại nhìn bỗng hình ảnh Trương Mỹ sơ xác như một người vô gia cư hiện ra trước mắt anh.
Anh nhếch miệng cười khinh thường "Cũng bị đuổi đi rồi sao?"
Trương Mỹ đáng thương bước chậm từng bước, hai tay bà ta cố ý đưa ra muốn nắm lấy tay anh nhưng lại bị anh lảng tránh.
Bà ta cười gượng "Đình Dương, mẹ biết con đang rất giận mẹ, nhưng con nên biết là mọi chuyện mẹ làm chỉ đều muốn tốt cho con…"
Trương Mỹ cũng không ngại nữa, bà ta nói thẳng "Để mẹ sống cùng con đi, mẹ sẽ lại chăm sóc con như trước đây, còn ở một mình… mẹ không yên tâm."
Hải Ninh từ nãy giờ cũng ngồi trong xe, dù không nghe bà ta nói gì nhưng nhìn bộ dạng giả tạo đến phát tởm đó của bà ta cô cũng không chịu được nữa.
Cô bước xuống xe bước đến bên cạnh anh, xuất hiện trước mặt Trương Mỹ.
Bà ta nhìn thấy cô mà trợn tròn mắt, tay chỉ vào mặt cô ấp úng "Hải… Hải Ninh! Sao…"
"Thấy tôi còn sống nên ngạc nhiên lắm hả? Mới chưa đầy một tháng không gặp, bà cũng lụi tàn sớm hơn tôi nghĩ đó." Hải Ninh khoanh tay trước ngực nói mỉa mai.
Trương Mỹ đổ mồ hôi hột, liếc nhìn biểu cảm của Đình Dương mà nuốt nước bọt "Không lẽ Đình Dương cũng đã biết?"
Trong lòng của bà ta lại thoáng lên một cơn lo sợ, nhưng nhanh chóng đã chạy đến kéo tay của anh.
"Có phải cô ta đã nói gì với con không? Nó là đồ nói dối, đừng có nghe nó nói, mẹ là mẹ của con con phải nghe lời mẹ."
Đình Dương đến nước này cũng thật sự cạn lời, Trương Mỹ có lẽ nên cho bà ta đi điều trị tâm thần.
Anh thẳng thừng phủi tay bà ta ra, đi đến bên cạnh vòng qua eo của Hải Ninh thân mật "Lần trước bà nói chúng ta đã cắt đứt quan hệ, tôi lỡ coi đó là lời nói thật mất rồi. Vậy thứ lỗi, bà đi chỗ khác mà cầu xin, đừng ở đây làm bẩn nhà của tôi, làm bẩn mắt người phụ nữ của tôi."
Nói rồi anh cùng Hải Ninh cũng không vào nhà nữa mà lên xe vòng lại đi nơi khác, Trương Mỹ bám theo đập cửa xe, giải thích năn nỉ đủ điều nhưng anh vẫn đạp chân ga phóng đi mất.