Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 113: Cử Hành Hôn Lễ Hạ





Trời ửng sắc chiều, áng mây từ trên trời ửng ánh hồng.

Bóng vạn vật bị mặt trời nghiêng xô cho ngã dài ra đất.

Lâm Tố Đình theo quán tính đi lang thang bên ngoài trại lính, hai tay nàng cầm hai thẩu rượu.

Nàng đi một hồi thấy Tàu Chánh Khê đang đứng gác trên một đồi cát, dưới chân đồi là một toán lính do chàng đào tạo.

Lâm Tố Đình lại gần Tàu Chánh Khê, nói:
- Ngũ ca, huynh ngồi xuống uống với muội một chút được không?  Đây là rượu muội tự cất đó nha, muội ủ chúng trong lều của muội đã hơn ba năm rồi, không ai biết được, hôm nay thật vui, lâu lắm rồi trong hội chúng ta mới có một ngày vui như hôm nay.

Nàng nói xong buông mình ngồi bệt trên đất, đặt một thẩu rượu xuống và kéo cánh tay Tàu Chánh Khê ngồi xuống bên nàng.

Tàu Chánh Khê nhìn thẩu rượu thấy có sơn chữ “hỉ,” biết rượu này do nàng tự cất để dành cho đêm tân hôn của nàng.

Lâm Tố Đình đưa thẩu rượu cho Tàu Chánh Khê, nói:
- Nữ thần y là một cô gái hoàn mỹ nhất ở trên thế gian này, chỉ có muội ấy mới xứng đôi với thiếu đà chủ.


Muội thật tình chúc phúc cho hai người họ.

Tàu Chánh Khê không nói, lấy tay lau vụn bánh còn dính trên bờ môi đỏ mọng của Lâm Tố Đình.

Chàng đang làm nhiệm vụ canh phòng nên không muốn uống rượu trong lúc này, tuy nhiên cũng khẽ gật đầu, cầm lấy thẩu rượu nàng đưa chàng mà không đưa lên miệng, chỉ nắm hờ thẩu rượu.

Lâm Tố Đình ngồi uống rượu một mình, hớp từng ngụm lớn, nói:
- Ngũ ca, huynh thấy bang hội chúng ta chọi thẳng với quân Chính Bạch kỳ, kết quả thắng được mấy phần?
Tàu Chánh Khê đặt thẩu rượu xuống mặt cát, nói:
- Bây giờ chúng ta lo lắng cũng vô dụng, cứ tới đâu thì tính tới đó đi.

- Ừ!
Hai người im lặng ngồi bên nhau.

Một lúc sau Lâm Tố Đình đã uống xong thẩu rượu của nàng, ném cho cái thẩu có sơn chữ “hỉ” văng xuống đồi.

- Muội đây không tin Tế Độ có thể làm mưa làm gió ở đồn Bạch Nhật! – Lâm Tố Đình nói - Hắn có quân đội thiếc giáp hay thiên binh thiên tướng, nói cho cùng cũng là một đám ngoại nhân.


Còn chúng ta, là một đám người chánh nghĩa được mọi người dân yêu thương.

Cho nên, theo muội thấy khi bọn Chính Bạch kỳ đến đây, binh tới thì tướng cản, nước tới thì đất chặn, không có gì phải lo ngại, phải không ngũ ca?
Tàu Chánh Khê không trả lời câu hỏi của Lâm Tố Đình, mà nói:
- Ước gì thất đệ có ở đây, đệ ấy thần cơ diệu toán, túc trí đa mưu, ắt sẽ nghĩ ra kế hoạch vẹn toàn.

Lâm Tố Đình nghe nhắc Cửu Dương, tự nhiên thèm được nghe tiếng tiêu của chàng ngay trong giờ phút này, người đang cô đơn như nàng mà có rượu giải sầu và tiếng tiêu trầm thì trên đời này còn gì bằng.

Nàng thở dài, lẩm nhẩm đọc hai câu thơ của một tú tài:
- “Hàn phong thổi lạnh trời chiều
Đàn kìm tích tịch cô liêu phận người”
Tàu Chánh Khê biết tuy ngoài miệng Lâm Tố Đình nói chúc phúc cho nữ thần y và Tần Thiên Nhân nhưng còn đau khổ rất nhiều, đặt tay lên vai nàng.

Lâm Tố Đình lại nâng thẩu rượu của Tàu Chánh Khê lên, nốc một hơi cạn gần hết thẩu rượu, lại tiếp tục lẩm bẩm một bài thơ của một tú tài khác, cả hai tú tài đều là học trò của Cửu Dương:
- “Phù dung sớm nở tối cũng tàn
Như đời sung túc lẫn lầm than
Tựa sen tỏa rạng vươn bùn nhuốc
Lấy gì đau khổ để vương mang?
Lạc vào cõi mộng chốn giang san
Thấu cảnh trần gian lắm điêu tàn
Mình ta bầu rượu nhìn nhau cạn
Giật mình gà gáy ánh đông sang”.