Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 117: Ngọn Đèn Trước Gió Hạ





Lạc Thiết Môn đang cùng một toán quân đứng bên ngoài cổng Đông đồn Bạch Nhật, tuyết bám đầy trên nón và áo khoác của họ.

Chợt, họ nghe tiếng hai cánh cửa Đông vang lên cọt kẹt rồi mở ra.

Cao Lí Vệ xách một cái giỏ đựng bình trà và mấy cái chén lại gần Lạc Thiết Môn.

Cao Lí Vệ vừa rót trà ra chén cho Lạc Thiết Môn vừa nói Nhất Đình Phong hỏi thăm tình hình hướng Đông ra sao?
Lạc Thiết Môn nâng chén trà lên uống một ngụm, khà một tiếng rồi đáp:
- Ngoài tuyết rơi ngập lối đi vẫn chưa thấy động tĩnh.

Cao Lí Vệ đưa mắt nhìn ra xa.

Lạc Thiết Môn nói xong định nâng chén trà lên uống tiếp thì Cao Lí Vệ kêu lên:
- Lạc đại hiệp, ai như là tam đương gia!
Nói xong liền ném cái giỏ xuống đất phóng đi như bay.


Tôn Hứa Khải không đi nổi nữa, buông mình phịch xuống đất.

Lạc Thiết Môn nhanh chân hơn Cao Lí Vệ nên tới bên Tôn Hứa Khải trước.

Lạc Thiết Môn nắm lấy cánh tay trái của Tôn Hứa Khải, quàng qua vai chàng, cõng Tôn Hứa Khải trên lưng.

Cao Lí Vệ đến, cặp mắt như lồi ra khi nhìn thấy mình mẩy Tôn Hứa Khải đầy máu, cánh tay phải đã bị chặt đứt.

Máu trong huyết quản Cao Lí Vệ sôi lên.

- Tam đương gia - Cao Lí Vệ hỏi - Ai đả thương ngài ra nông nổi này?
Tôn Hứa Khải chụp lấy bàn tay Cao Lí Vệ, liên tục mở miệng muốn đáp nhưng ngoài máu không ngừng tuôn ra không âm thanh nào phát ra từ miệng chàng.

Lạc Thiết Môn cõng Tôn Hứa Khải chạy nhanh về hướng cổng Đông.

Cao Lí Vệ chạy bên cạnh Lạc Thiết Môn.


Tôn Hứa Khải vẫn nắm chặt tay người anh em.

Đến cổng Đông, Cao Lí Vệ bảo toán lính đi mời nữ thần y đến kho thuốc.

Một người lính hô dạ, chạy đi.

Lạc Thiết Môn cõng Tôn Hứa Khải chạy hướng kho thuốc.

Tôn Hứa Khải nhìn thấy chiếc lều chứa thuốc hiện ra trước mặt, mắt chàng sáng lên, giống như hai vệt sao băng, nhưng trong nháy mắt hai tia sáng ấy vụt tắt.

Bàn tay đang dùng lực nắm chặt tay Cao Lí Vệ cũng tự giác nới lỏng.

Cao Lí Vệ không cảm thấy bàn tay dùng hết sức lực siết chặt lấy tay chàng nữa, sờ vào mũi Tôn Hứa Khải thấy không còn hơi thở.

Tôn Hứa Khải chết không nhắm mắt.

Cao Lí Vệ kêu lên:
- Tam đương gia!
(còn tiếp).