Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 120: Kế Hoạch Trung





Bên ngoài lều chợt có một tân thành viên Thiên Địa hội chạy vào bẩm báo, nói quân Thanh đang trên đường tiến đánh đồn Bạch Nhật.

Vạn Văn Thông hỏi quân Thanh hiện thời đang ở đâu?  Tân binh kia đáp quân Thanh chia làm ba toán, hiện đang chuẩn bị đi qua Đại Hà Duyên, Cáp Đặc Khải Lặc và Thắng Kim.

Vạn Văn Thông nhìn Tần Thiên Nhân nói:
- Bên ngoài tuyết hãy còn chưa tạnh nên quân đoàn Chính Bạch kỳ không thể di chuyển nhanh được.

Vạn Văn Thông vừa nói xong thì một tân binh khác chạy vào nói:
- Bẩm thiếu đà chủ và các vị, thuộc hạ đã làm theo lời đội trưởng đội ba đến chân núi Ngọc Phong, tìm thấy áo cà sa của đại đương gia và Phục Y kiếm của tam đương gia, không thấy binh khí khác, trên tuyết in nhiều đế giày, nhưng khi thuộc hạ đo thì thấy chỉ có hai loại giày.

Người này nói xong đặt áo cà sa và Phục Y kiếm lên chiếc bàn ở giữa căn lều, trở ra ngoài.

Tô Mậu bước ra kể với mọi người chuyện chiếc bóng đen xuất hiện trong chuồng ngựa, rồi Khẩu Tâm nhờ mình canh giữ cổng Tây để cùng Tôn Hứa Khải đến núi Ngọc Phong.

Tô Mậu nói vì chàng chờ lâu mà không thấy Khẩu Tâm và Tôn Hứa Khải về nên đã sai một tân binh đến núi Ngọc Phong tìm.

Lâm Tố Đình vốn can trường hiếu thắng, nghe Tô Mậu nói xong liền quay sang Tần Thiên Nhân.

Lâm Tố Đình đập tay lên ngực nàng nói:
- Đại ca đã bị bọn quân Thanh bắt, để muội dẫn quân đi cứu huynh ấy!
Nàng dứt lời quay mình định ra ngoài lều để dẫn người đi cứu Khẩu Tâm, Tần Thiên Nhân nói:
- Đại muội trở về đây, mọi người cũng ở lại, không cần phải cứu Khẩu Tâm.

Lâm Tố Đình giật mình quay đầu nhìn Tần Thiên Nhân, nửa kinh ngạc nửa nghi ngờ, cứ tưởng nàng nghe lầm.

Nàng lắp bắp hỏi:
- Thiếu đà chủ bảo sao?  Sao lại không cho muội dẫn quân đi cứu đại ca?
Tần Thiên Nhân nói:
- Huynh nói không được đi cứu là không được đi cứu.

Lâm Tố Đình tái mặt, suýt nữa nổi giận, nhưng lập tức nghĩ lại, Tần Thiên Nhân trước nay vẫn tinh tế đa mưu, không chừng có lý do gì đây.

Nàng bèn hỏi:
- Tại sao thế?
Tần Thiên Nhân không trả lời Lâm Tố Đình mà quay sang mọi người nói:
- Tất cả mọi người không ai được phép rời khỏi đồn Bạch Nhật.

- Dạ! - Mọi người đồng thanh hô lên.

Lâm Tố Đình không phục, lại nói:
- Chúng ta đã mất đi tam đương gia, chẳng lẽ chúng ta nhẫn tâm đứng nhìn quân Thanh giết hại luôn cả đại đương gia mà không màng đi cứu hay sao?
Tần Thiên Nhân chưa nói, Lâm Tố Đình tiếp:
- Muội biết huynh lo sợ, rằng muội dẫn binh đi có thể sẽ không cứu được người mà còn tổn thương thêm mấy ngàn huynh đệ nữa.

Muội hiểu rõ cái bẫy bắt sói, trên móc sắt có móc một miếng thịt dê, con sói mà cắn vào miếng thịt một cái là khởi động cơ quan, bị kẹp dính ngay.

Đại ca đang làm miếng thịt dê, bọn quân Thanh muốn chúng ta làm con sói, nhưng vì tình nghĩa muội vẫn phải đi cứu đại ca!
Lâm Tố Đình nói xong nhớ lúc nãy Tần Thiên Nhân nói “Khẩu Tâm” chứ không phải cách gọi tôn kính hằng ngày là “đại ca” hay “đại đương gia,” Lâm Tố Đình chau mày nhìn Tần Thiên Nhân.

Nàng tự nhủ sao hôm nay Tần Thiên Nhân ngoài không hiểu đạo nghĩa huynh đệ ra còn rất vô lễ?  Trong lòng Lâm Tố Đình giận dữ, nàng giậm chân thình thịch, la lớn:
- Đã từ khi nào mà huynh lại lo sợ thương vong như vậy?  Các bằng hữu trong hội chúng ta ai cũng là người trong nhà cả, đại ca đối với chúng ta đã nhân nghĩa tận cùng, cho dù chúng ta vì huynh ấy mà chết thì có sao đâu?
Tần Thiên Nhân không đáp.


Lâm Tố Đình nhìn mọi người thấy ai cũng làm thinh không nhúc nhích, không ai bênh vực nàng cả.

Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bàng hoàng không biết làm sao.

Nàng vừa giận vừa nóng trong lòng, quay sang tóm lấy cổ tay Tàu Chánh Khê.

- Ngũ ca – Lâm Tố Đình nói - Bọn họ bỏ mặc sự sống chết của đại ca, huynh đi với muội!
Vừa nói nàng vừa kéo tay Tàu Chánh Khê.

Tàu Chánh Khê nói:
- Hôm nay chúng ta quyết đấu một trận sinh tử với binh lính triều Thanh.

Trận chiến này do thiếu đà chủ chỉ huy, ngoài thiếu đà chủ huynh không nghe hiệu lệnh của ai.

Lâm Tố Đình nghe giọng Tàu Chánh Khê nghiêm nghị, giọng nói mà nàng chưa từng nghe bao giờ.

Lâm Tố Đình buông tay Tàu Chánh Khê, trợn mắt, hết nhìn Tàu Chánh Khê rồi nhìn Tần Thiên Nhân.

Cao Lí Vệ bước lại gần Lâm Tố Đình, xòe lòng bàn tay chàng cho Lâm Tố Đình xem.

Cao Lí Vệ nói trước khi Tôn Hứa Khải chết đã dùng móng tay khắc chữ “đại” vào trong lòng bàn tay chàng.

Lạc Thiết Môn cũng hỏi Lâm Tố Đình tại sao ở chân núi Ngọc Phong người tân binh nói chỉ tìm thấy chiếc áo cà sa rách và thanh Phục Y kiếm gãy, không tìm thấy thứ binh khí nào khác?  Trên tuyết cũng chỉ có dấu vết hai loại giày?  
Lâm Tố Đình ngơ ngác một chốc rồi vỡ lẽ, không còn trợn mắt nhìn Tần Thiên Nhân và Tàu Chánh Khê nữa mà nhìn trừng trừng chiếc áo cà sa.

Lâm Tố Đình chạy lại cầm hai mảnh vải lên ném xuống chân, dùng chân đạp lên, nước mắt nàng chảy ròng ròng.

Tần Thiên Nhân nói với Tàu Chánh Khê:
- Phiền ngũ đệ đi lấy địa đồ mang đến đây.

Tàu Chánh Khê tuân lệnh đi ra ngoài lều.

Trong khi chờ đợi, Hồ Quảng Đông nhìn Tần Thiên Nhân nói:
- Thì ra ngài không bàn kế hoạch đối phó binh đoàn Chính Bạch kỳ với chúng tôi là vì Khẩu Tâm chưa hiện nguyên hình?
Tần Thiên Nhân nói “dạ,” trong lòng không ngừng tự trách.

Chàng tự nhủ tại sao từ lúc đầu chàng không nghe lời Cửu Dương?  Tại sao mãi cho đến chiều tối ngày hôm nay chàng vẫn hy vọng Khẩu Tâm không phải là người như Cửu Dương đã nói?  Nếu chàng tin vào sự phán đoán của Cửu Dương từ trước Tôn Hứa Khải đã không chết một cách tức tưởi, và còn những huynh đệ tử trận trong rừng Bình Lương nữa!
Tần Thiên Nhân cởi áo choàng của chàng đắp từ đầu đến chân Tôn Hứa Khải, nữ thần y hãy còn ngồi bệt trên đất ôm mặt khóc nức nở.

Tàu Chánh Khê trở vào kho thuốc, banh tấm địa đồ vùng Hồi Cương đặt lên bàn, bên cạnh hai đoạn Phục Y kiếm gãy.

Tần Thiên Nhân dùng tay vẽ ba đường trên tấm địa đồ nói:
- Quân Thanh đang tiến đến bằng ba con đường này.

Tam gia đã từng bảo Chính Bạch kỳ có bốn vạn quân, ta chỉ có một vạn rưỡi.

Nếu đánh nhau chính diện thì chắc chắn phải thua.

Cho nên chúng ta chỉ có thể dùng mưu kế.

Từ lâu, Vạn Văn Thông hoàn toàn tin tưởng vào tài dụng binh của Tần Thiên Nhân, gật đầu nói:
- Tướng giỏi ở mưu chứ không ở dũng.


Chúng ta quân ít, phải dùng mưu mới thắng được đối phương.

Tế Độ sử dụng độc kế mua chuộc Khẩu Tâm, chúng ta phải tương kế tựu kế đánh họ Ái Tân Giác La một trận!
Mọi người gật đầu đồng tình.

Tần Thiên Nhân bắt đầu hạ lệnh, chàng dùng tay chỉ vào hình vẽ một con sông nằm giữa hai ngọn đồi trên tấm địa đồ, nói:
- Đội trưởng đội một, huynh hãy lãnh hai ngàn quân binh, cùng với Lạc đại hiệp đóng ở đồi Cát Mộc Nãi, mai phục tại đó.

Sau đó Tần Thiên Nhân quay sang Trần Tử Sang và Nhất Đình Phong, nói:
- Trần vị anh hùng và Nhất đại hiệp, hai huynh cùng với đội trưởng đội hai lãnh một ngàn quân binh, làm mồi dụ bọn Thanh binh tới Thạch Thủy Hà.

Dọc đường có thể ứng chiến nhưng chỉ được thua không được thắng, đội trưởng đội một và Lạc đại hiệp sẽ ở đồi Cát Mộc Nãi chờ lệnh các huynh.

Trần Tử Sang gật gù:
- Ý của thiếu đà chủ là chúng tôi sẽ quyết chiến với bọn tẩu cẩu Mãn Thanh ở con sông này ư?
- Đúng vậy, đó là chiến trường thứ nhất.

Tần Thiên Nhân gật đầu nói.

Người đội trưởng đội một và Lạc Thiết Môn ôm quyền bái một cái, sau đó nhanh nhẹn đi bố trí.

Tần Thiên Nhân bảo Trần Tử Sang, Nhất Đình Phong và đội trưởng đội hai:
- Lần này các huynh xuất lĩnh binh mã từ phía Tây đánh vào Thanh binh, dụ cho bọn chúng chạy tới Thạch Thủy Hà, dẫn dụ theo qua sông.

Nhưng có một điều rất quan trọng là ngựa của các huynh phải chọn ngựa nhỏ và nhẹ, nhưng phải thật nhanh, không được cưỡi con nào chạy chậm và to.

Khi các huynh qua sông, dàn thành một hàng, nối đuôi qua sông, lập tức hành động, chuẩn bị xuất phát.

- Tuân lệnh!
Trần Tử Sang, Nhất Đình Phong và người đội trưởng đội hai ôm quyền đồng thanh nói, rồi ba người lập tức đi ra ngoài điểm quân và chọn ngựa.

- Đội trưởng đội ba và đội trưởng đội bốn - Tần Thiên Nhân lại khoanh một vùng trên địa đồ nói - Hai huynh dẫn quân theo Hồ tiền bối dụ Thanh binh rượt theo vào Bác Cách.

Đội trưởng đội năm và Vạn tiền bối sẽ bố trí quân của họ ẩn bên trong các lùm cây hai bên đường vào động Bác Cách.

Khi quân Thanh kéo vào động cả rồi Vạn tiền bối và đội trưởng đội năm sẽ cùng người của họ đốt lửa.

Hai huynh và Hồ tiền bối dẫn người mình rẽ phải năm lần rẽ trái bảy lần sẽ ra được Bác Cách, sau đó nhanh tay lấp cửa hang động lại.

Hồ Quảng Đông nghĩ tới địa hình Bác Cách, gật đầu nói:
- Hang động đó quanh co quanh qua quẹo lại và có nhiều ngả rẽ, chỉ có người chúng ta mới biết đâu là ngõ ra.

Để cho bọn quân Thanh ngạt khói chết là một kế rất hay!
Vạn Văn Thông và những người đội trưởng đội ba, bốn, năm gật gù, cùng Hồ Quảng Đông ra khỏi lều.

Tần Thiên Nhân tiếp:
- Đội trưởng đội sáu và đội trưởng đội bảy, hai huynh dẫn toàn bộ các binh sĩ của hai huynh theo ngũ đương gia mai phục ở phía sau thành Trạch Nhĩ Khương.

Ta sẽ dụ bọn quân thiếc giáp tới đó, khi các huynh nhận được hiệu lệnh của ta hãy bủa lưới tiêu diệt toàn bộ quân áo giáp.


Tàu Chánh Khê hô dạ, phụng lệnh đi ra khỏi lều mà lòng nghĩ: “Thiếu đà chủ, huynh định một thân một mình dẫn dụ đoàn quân thiếc giáp hay sao?  Như vậy thật quá nguy hiểm cho huynh.

"
Người đội trưởng đội sáu và bảy đi theo Tàu Chánh Khê ra khỏi căn lều.

Quả nhiên không phải chỉ mình Tàu Chánh Khê nghĩ vậy, Lâm Tố Đình há hốc miệng nói:
- Trong hội chúng ta ngoài toán quân dự bị có bảy sư đoàn chính, nhưng bảy sư đoàn chính đó đều đã có nhiệm vụ cả rồi.

Quân dự bị toàn là những tân binh do muội đào tạo học võ chẳng được bao lâu, làm sao có thể theo giúp huynh đánh quân thiếc giáp đây?  Bọn lính thiếc giáp toàn là tinh binh tinh nhuệ cả đấy!
Lâm Tố Đình nói xong thì một tân thành viên Thiên Địa hội chạy vào nói tộc trưởng Kha Tất Khắc và tộc trưởng Ô Lỗ Mộc Tề đã đến, đang chờ trong thượng lều.

Tần Thiên Nhân muốn nói vài lời với nữ thần y trước khi chàng đi ra chiến trường nhưng tình hình cấp bách, chỉ có thể quay nhìn nàng một cái rồi cầm lấy địa đồ bước ra khỏi lều.

Lâm Tố Đình cùng người thuộc hạ của nàng cũng bỏ ra ngoài.

Tần Thiên Nhân đi đến căn lều dùng để tiếp đãi khách khứa, hai ông lão đang ngồi trên thảm đứng lên bắt chéo hai cánh tay trước ngực, Tần Thiên Nhân cũng làm như họ chào đáp lễ.

Năm nay Kha Tất Khắc và Ô Lỗ Mộc Tề đều đã trên bảy mươi tuổi nhưng thân hình vẫn còn khỏe mạnh.

Kha Tất Khắc vận y phục trắng, đầu quấn vải trắng, vầng trán cao, xương gò má nhô lên, đôi mắt sáng như sao.

Ô Lỗ Mộc Tề vận y phục trắng đầu quấn vải đen, mặt tròn, mũi to, môi dày, bộ râu tóc bạc phơ.

Đôi lông mày cũng chuyển sang màu trắng như sương.

Kha tộc trưởng nói:
- Tần thiếu đà chủ, hai người chúng tôi nhận được thư bồ câu của ngài đã lập tức dẫn binh tới đây ngay.

Tần Thiên Nhân nói cám ơn.

Lâm Tố Đình đứng bên ngoài căn lều nhíu mày tự nhủ phen này quân Thanh xâm lược hướng Tây, không những người Thiên Địa hội bị giết hại rất nhiều mà các bộ lạc Hồi giáo trong vùng núi Thiên Sơn cũng bị họa lây.

Thế mà chỉ có hai trong bảy bộ tộc liên hiệp với Thiên Địa hội chống trả quân Thanh thôi!
Lâm Tố Đình nghe Tần Thiên Nhân bàn với hai tộc trưởng:
- Kha tộc trưởng, nhờ ngài chỉ huy binh sĩ ở mặt trận này.

Ô tộc trưởng, nhờ ngài chỉ huy nhân mã ở mặt trận này.

Bang hội ngoài một nhóm quân dự phòng ở lại bảo vệ cho sư muội và phu nhân vãn bối ra không còn đội quân nào nữa, khẩn xin hai vị cho vãn bối mượn ba trăm binh sĩ.

Vãn bối sẽ thống lĩnh ba trăm người này ở giữa điều động và tiếp ứng.

Chúng ta phải dẫn dụ bọn quân thiếc giáp đến gần thành Trạch Nhĩ Khương.

Tàu ngũ gia sẽ ở đó chờ đợi chúng ta.

Tần Thiên Nhân giải thích tường tận xong, Kha tộc trưởng nói:
- Thiếu đà chủ, ngài có thể mượn ba trăm dũng sĩ của ta.

Tần Thiên Nhân nói cám ơn.

Kha tộc trưởng nói:
- Ngài không cần khách sáo, dù núi dao hay biển dầu, bộ tộc của ta cũng sẽ đồng lòng với bang hội của ngài chiến đấu quân Thanh.

Đi thôi, quân của ta đang ở cửa Đông đồn Bạch Nhật, mời ngày đến đó chọn quân.

Lâm Tố Đình đã nghe và hiểu rõ hết rồi, nhưng nàng vẫn không cảm thấy yên bụng, đi tìm Tàu Chánh Khê.

Trên đường đi đến lều Tàu Chánh Khê, Lâm Tố Đình nghe tiếng hiệu lệnh nổi lên, ở hướng Nam nàng thấy người Thiên Địa hội chạy tới chạy lui, ở hướng Tây thì ngựa hí vang giậm vó.


Lâm Tố Đình nhìn hướng Bắc thấy đao kiếm đã tuốt trần, đội ngũ đã tập hợp, rồi thoáng mắt một cái các chiến sĩ hướng Bắc đã rời khỏi doanh trại để đi bày trận.

Tàu Chánh Khê hãy còn chưa dẫn quân đi.

Lâm Tố Đình nhìn qua khung cửa sổ thấy chàng đang ngồi tựa lưng vào vách lều mài thanh đại đao, bên hông chàng đeo lưu tinh chùy, áo giáp cũng đã mặc vào.

Khi nàng bước vào hai mắt Tàu Chánh Khê ánh tia lấp lánh ấm áp.

Trong một phút, Lâm Tố Đình ngỡ dường như chàng chưa đi vì muốn chờ gặp mình.

Song, Lâm Tố Đình không có thời gian suy nghĩ nhiều, muốn nói với chàng một lời, nàng lại gần, ngồi xuống đối diện chàng nói:
- Ngũ ca, lúc nãy trước khi muội vào đây huynh đang suy nghĩ điều chi mà như khờ luôn vậy?
- Huynh đang nghĩ đến lời thiếu đà chủ.

- Huynh ấy nói gì nói khi nào?
Tàu Chánh Khê ngừng mài binh khí lại nói:
- Mấy hôm trước, có lần huynh và “hắn” đang đi tuần tra doanh trại bỗng gặp thiếu đà chủ đang kiểm kê ngựa, thiếu đà chủ trò chuyện với huynh và “hắn” một lúc, trước khi rời đi tự nhiên nói, thật ra cũng không rõ ràng lắm, thiếu đà chủ bảo cái gì mà tình huynh đệ, rồi ý chí cương quyết, vượt mọi khó khăn, hy vọng tất cả huynh đệ bang hội thật sự đồng tâm.

Tàu Chánh Khê kể cho Lâm Tố Đình nghe xong lắc đầu nói:
- Khi đó huynh nghe thiếu đà chủ nói vậy huynh đã không hiểu gì cả.

Lâm Tố Đình im lặng bên Tàu Chánh Khê, nàng biết tánh tình Tần Thiên Nhân, nếu không có chứng cứ xác thực Khẩu Tâm phản bội đi làm chó săn cho triều Thanh thì Tần Thiên Nhân sẽ không bao giờ nói điều nghi kỵ trong lòng chàng với ai, để tránh cho mọi người nghi ngờ lẫn nhau, mất tinh thần đoàn kết với nhau.

Nàng lại nghĩ cũng vì suy nghĩ đó của Tần Thiên Nhân mà Tôn Hứa Khải vĩnh viễn nhắm mắt xuôi tay.

Lâm Tố Đình lại muốn khóc, không ngờ mọi sự ra nông nổi như thế này!
Tàu Chánh Khê nói xong cũng thở một hơi dài, đoạn cho tay vào ngực áo chàng lấy ra vài hạt binh lang cho vào miệng nhai.

Lâm Tố Đình nhướng mắt nói:
- Hồi trước tam ca hay ăn trái này, huynh và thiếu đà chủ thường hay cản huynh ấy, muội còn tưởng đâu ăn trái này không tốt cho sức khỏe chứ?
Tàu Chánh Khê đáp:
- Huynh cần trợ sức trong lúc này.

Lâm Tố Đình nhìn Tàu Chánh Khê, thấy rõ hai quầng thâm dưới bọng mắt chàng, mặt chàng cũng xanh xao.

Nàng nghĩ tới chàng đã cùng với nàng bôn ba đi tìm nhân sâm, từ khi ở Giang Nam trở về đây chưa một lần chàng được chính thức nghỉ ngơi, hẳn là chàng đang mệt mỏi lắm, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng xúc động.

Khi này người đội trưởng đội bảy tới bảo binh mã đã chuẩn bị đầy đủ có thể xuất phát.

Lâm Tố Đình rưng rưng nước mắt nhìn Tàu Chánh Khê, hy vọng đây không phải lần cuối cùng nàng nhìn thấy chàng.

Tàu Chánh Khê cũng nhìn Lâm Tố Đình.

Lần này bang hội lâm vào cảnh sanh tử khó lưỡng toàn được, trong lòng chàng chỉ muốn ôm nàng vào lòng, nói cho nàng biết tình cảm dành cho nàng suốt gần mười năm trời, chàng không phải là người dễ trao tình, đã rung động và thực sự yêu nàng.

Song, Tàu Chánh Khê chỉ nói:
- Đại muội, một lát nữa các huynh đi rồi muội phải thật cẩn thận.

Lâm Tố Đình gật đầu, rơi nước mắt nói:
- Các huynh cũng vậy.

Ngũ ca, lát nữa đây nhờ huynh triệt để bảo vệ thiếu đà chủ cho muội.

Huynh ấy là mạng sống của muội!
Tàu Chánh Khê không ngần ngại, gật đầu với Lâm Tố Đình, tuy vậy trong lòng chàng ngập tràn mùi vị đắng cay.

Chàng đứng dậy ra ngoài rồi, Lâm Tố Đình hãy còn dõi ánh mắt đầy nước nhìn theo bóng chàng rời khỏi căn lều.

(còn tiếp).