Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 127: Lui Về Giả Môn Hạ





Nữ thần y nói với Tàu Chánh Khê và Lâm Tố Đình rằng những người này đã bị trúng độc gọi là Tiêu Cốt Tán, họ có đúng một khắc để giải độc.

Nữ thần y nhờ Lâm Tố Đình đi lấy một chén Kim Ngân Hoa nấu với ba chén nước làm thuốc giải độc.

Lâm Tố Đình bèn chạy lại tủ thuốc tìm kiếm nhưng đã có người lấy đi hộp thảo dược đó rồi.

Lửa giận bốc lên đầu Lâm Tố Đình, nàng đá vào tủ thuốc rầm rầm, gầm lên:
- Khẩu Tâm!  Quân khốn kiếp!
Rồi Lâm Tố Đình quay về bên thảm cúi xuống túm lấy hai vai nữ thần y vực dậy, lắc nữ thần y mạnh, hỏi:
- Muội xem, còn có cách nào giải chất độc này?
Tuy nữ thần y đã trở thành nhị tẩu của Lâm Tố Đình nhưng Lâm Tố Đình vẫn chưa quen cách xưng hô mới này.

Nữ thần y cũng dùng cách xưng hô như trước.

Nữ thần y nhìn Lâm Tố Đình, nói:
- Tỉ hãy bình tĩnh, muội sẽ châm cứu cho mọi người tỉnh lại.

Đồng thời cũng có thể tạm ép chất độc lui ra khỏi ngũ tạng của họ.

Nhưng biện pháp này chỉ có tác dụng nếu họ không kích động nhất là không vận nội công.

Lâm Tố Đình buông nữ thần y ra, hỏi:
- Châm cứu có thể duy trì mạng sống được bao lâu?
Nữ thần y lấy hộp kim châm trong tay áo ra, ngồi xuống, vừa châm cứu cho Tần Thiên Nhân vừa nói:
- Sau hai mươi bốn canh giờ nếu vẫn không tìm ra Kim Ngân Hoa, Tiêu Cốt Tán sẽ lại tràn vào ngũ tạng và họ sẽ mất mạng.


- Nếu họ kích động hay vận công thì sao?
- Chất độc tràn vào tàn phá ngũ tạng, tứ chi không thể cử động, họ chỉ sống được mười hai canh giờ.

- Thế ngộ nhỡ họ vận nội công nhưng tìm ra Kim Ngân Hoa trước mười hai canh giờ, vẫn sẽ giải được độc chứ?
Nữ thần y gật đầu:
- Nhưng Kim Ngân Hoa không làm người trúng độc khỏe lại như bình thường ngay được, vì vận nội công nên ngũ tạng của họ vẫn trọng thương, phải được nghỉ ngơi cho đến khi ngũ tạng lành lại.

- Thế nếu họ không được nghỉ ngơi, vẫn vận công trước khi ngũ tạng lành lại?
- Họ sẽ mất võ công.

Tính mạng vẫn bình an vô sự.

Vài canh giờ sau, mọi người vừa tỉnh dậy, Lâm Tố Đình và Tàu Chánh Khê chưa kịp vui mừng thì người bộ hạ của đội trưởng đội năm mặt mũi bơ phờ, chạy vào thông báo nói quân Thanh đang gấp rút xua đến cổng Đông.

Người bộ hạ của đội trưởng đội năm vừa nói xong, có bộ hạ của đội trưởng đội sáu tiếp tục đến bẩm báo:
- Không xong rồi thiếu đà chủ, bên ngoài Thanh binh đang tràn tới cổng Nam, chúng mang theo mấy trăm khẩu súng.

Thêm một người nữa vào báo:
- Thiếu đà chủ, quân Thanh sắp sửa tấn công cổng Bắc bằng đại pháo!
Chỉ trong chốc lát lại nghe tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất rung chuyển, rồi tiếng binh khí chạm vào nhau chát chúa, tiếng la hét rân trời, trong đồn Bạch Nhật chỗ nào cũng có ánh lửa.

Thân binh liên tiếp chạy tới cấp báo:
- Cả doanh trại đã bốc cháy!
Thân binh này chưa kịp ra ngoài, một kỵ binh thở hổn hển chạy đến báo cáo:
- Quân Thanh tấn công mãnh liệt.

Đội trưởng đội hai đã tử vong, đội trưởng đội bốn trọng thương.

Huynh đệ hai đội thương vong rất nặng.

Tần Thiên Nhân, Hồ Quảng Đông, Vạn Văn Thông, Trần Tử Sang, Lạc Thiết Môn và Nhất Đình Phong ngồi trên mấy tấm thảm tựa lưng vào vách lều.

Tần Thiên Nhân nói:
- Bảo đội phó đội hai và bốn đốc chiến, không được lùi một bước.

Người kỵ binh đó nhận lệnh đi ngay.

Tần Thiên Nhân nhìn mọi người tiếp:
- Chúng ta xông ra tiếp ứng.

Tần Thiên Nhân dứt lời chống tay xuống thảm định đứng dậy, nhưng vừa cử động trong ngực lại đau nhói, phải ngồi bệt xuống thảm trở lại.

Nhất Đình Phong vịn tay vào gối để đứng lên, nhưng cũng như Tần Thiên Nhân, đưa tay đè ngực.

Lạc Thiết Môn nói:

- Mọi người nghỉ thêm một chút nữa, để tôi đi cầm chân bọn chúng trước.

Tuy Lạc Thiết Môn nói vậy mà trán đẫm mồ hôi lạnh, cũng không đứng lên được.

Trần Tử Sang và Vạn Văn Thông nhìn xuống tứ chi họ, tức giận khi hai tay hai chân không chịu nghe lời, gương mặt hai người trầm uất vô cùng.

Tàu Chánh Khê nói với Tần Thiên Nhân:
- Mọi người ở đây ai cũng trúng độc, chỉ có đệ hôm đó không uống rượu, để đệ đi.

Chàng nói rồi lập tức ra ngoài nhảy lên chiến mã, dẫn hai đội quân của chàng ra đi.

Lâm Tố Đình niệm Nam Mô trong bụng, cầu cho Tàu Chánh Khê thoát được ra khỏi vòng vây đến Đồng Sơn tìm Cửu Dương.

Xưa nay Hồ Quảng Đông vẫn hào sảng nhất, không buồn bã như mọi người mà cười nói:
- Lúc nãy, chúng ta giết được hai vạn quân địch rồi.

Thiếu đà chủ và các huynh đệ, chúng ta phải giết thêm bao nhiêu tên tẩu cẩu Mãn Thanh nữa rồi mới chết đây?
Lời của Hồ Quảng Đông làm Vạn Văn Thông lấy lại tinh thần.

Vạn Văn Thông nhìn bạn già, cười đáp:
- Tối thiểu mỗi người phải giết thêm hai trăm tên.

Lạc Thiết Môn nói:
- Bọn quân Thanh này tệ hại vô cùng, chúng ta mỗi người phải giết đủ số ba trăm.

Trần Tử Sang lắc đầu:
- Ầy!  Bét ra cũng được năm trăm thằng.

Nhất Đình Phong nói:
- Chúng ta đây còn lại sáu người.

Anh hùng hảo hán của Thiên Địa hội phải lấy một chọi sáu trăm, như vậy mới là đủ bộ.


Hồ Quảng Đông gật đầu:
- Cứ như vậy mà làm!  Bắt chúng ta chết cũng không phải dễ!  Nộp trước cho đủ ba nghìn sáu trăm mạng cái đã.

Tần Thiên Nhân mỉm cười nói:
- Việc này càng lúc càng không dễ.

Nhưng nếu không giết đủ số, thì đúng là chúng ta chết không nhắm mắt.

Năm xưa Lưu Quan Trương từng thề, không được sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng phải chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.

Nghĩa khí của họ lưu truyền vạn kiếp, nhưng rốt cuộc cũng không thực hiện được lời thề.

Thế mà hôm nay, mấy người huynh đệ chúng ta lại làm được như vậy.

Quần hùng nghe Tần Thiên Nhân nói, ai cũng thoải mái trong lòng.

Lâm Tố Đình ngồi cạnh Tần Thiên Nhân và nữ thần y nãy giờ, nghe mọi người nói, cũng đập tay lên đùi cao hứng kêu lên:
- Hôm nay bản cô nương cũng phải giết cho đủ sáu trăm thằng chó rồi sẽ về trời.

Nhất Đình Phong nhớ lại câu chuyện Lâm Tố Đình mặc huyết y, oai phong lẫm liệt cứu Tần Thiên Nhân ở rừng Bình Lương, bật ngón tay cái khen:
- Hay lắm!  Vậy thì chúng ta cùng Lâm đại tiểu thư sẽ chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!
Lâm Tố Đình cười tít mắt, nhìn sang thấy nữ thần y ngồi bên Tần Thiên Nhân vẻ yếu đuối mong manh, Lâm Tố Đình nói:
- Giặc tới nhà, đàn bà cũng đánh, tỉ sẽ lâm trận, muội cũng ra trận cùng tỉ đi!
(còn tiếp).