Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 138: Xuân Tiêu Nhất Khắc Thượng





Ngủ say sưa nhớ miệt mài người thương
Lưỡi liềm trăng ngự giữa đường
Mãi mơ chừa tỉnh yêu đương cùng nàng

Con huyết mã vượt đường Tây Bắc, móng ngựa nghiến lên mặt băng tuyết rào rào, bắn văng từng loạt đá vụn rơi lỗ chỗ kín cả vệ đường.

Tiếng vó ngựa dồn dập nhưng vẫn không lay động được khung cảnh tịch mịch tiêu sơ của núi rừng Thiên Sơn, một khung cảnh như đang trùm khăn xô tang tóc.

Ðường đi càng lúc càng hiểm trở, trời tối đen không có trăng sao gì cả, chỉ có tuyết trắng trên đỉnh Thiên Sơn hắt sáng xuống mờ mờ.

Lâm Tố Đình cho ngựa chạy dọc theo chân núi Trời đã được hơn ba mươi dặm rồi, đường càng dốc hơn, lại nữa nàng phải nhịn đói, đánh trận, tháo chạy, nên mặt nàng xanh hẳn đi.

Được hơn mươi dặm nữa, đến một gò đất cao, từ trên đó nàng trông thấy phía trước có một ngôi miếu.


Lâm Tố Đình giật dây cương cho ngựa dừng lại trước cửa miếu.

Tần Thiên Nhân hãy còn ngất xỉu trên lưng ngựa.

Lâm Tố Đình nhảy xuống đất, quay lưng kéo chàng nằm phục lên lưng nàng.

Thế nhưng thân hình nàng mảnh khảnh, Tần Thiên Nhân lại cực kỳ cao to, nàng cõng chàng bước đi, hai chân Tần Thiên Nhân vẫn còn lệt sệt dưới đất.

Lâm Tố Đình vừa cõng Tần Thiên Nhân vào miếu thì trời đổ mưa, nàng để chàng ngồi tựa lưng vào vách tường, trở ra ngoài, dắt con ngựa vào ngôi miếu sơn thần đã lâu không ai hương khói, trên trần mạng nhện bám đầy.

Tượng sơn thần bằng đất sét đặt trên một cái bàn thờ, Lâm Tố Đình đang thiểu não, thấy pho tượng mất đầu càng thêm buồn rầu đau khổ.

Dưới chân pho tượng có một lư hương nhỏ cũng làm bằng đất sét.

Nàng cung cung kính kính quỳ xuống dưới chân bàn thờ dập đầu mấy cái, rồi bưng pho tượng đặt xuống đất.

Lâm Tố Đình đánh gãy chiếc bàn thành mười mấy miếng gỗ, lấy hai con dao trong tay áo nàng đánh lửa.

Nàng cầm lư hương, bước ra ngoài rửa sạch sẽ hứng nước mưa.

Lâm Tố Đình đặt lư hương có chứa nước mưa lên đống lửa, ngồi bó gối canh nước sôi, cằm tì vào gối.

Con huyết mã của Tế Độ nằm hướng mặt về cửa sổ.

Lâm Tố Đình dán mắt vào đống lửa nhủ bụng, cũng may trời mưa, nếu Tế Độ có nuốt lời, cho người đuổi theo cũng khó tìm thấy dấu chân ngựa, và sẽ không nhìn thấy khói bay ra từ ô cửa sổ.


Lâm Tố Đình chờ khoảng nửa khắc nước trong lư hương sôi lên, nàng lấy gói giấy nhỏ trút Kim Ngân Hoa vào lư hương, mùi thảo dược nồng đậm bay vào mũi nàng.

Nàng dùng hai con dao kẹp hai bên hông lư hương dời xuống đất, dùng tay làm quạt để thuốc nguội bớt.

Lâm Tố Đình bưng lư hương đến trước mặt Tần Thiên Nhân, quỳ đối diện chàng, nâng vành chén chạm vào môi Tần Thiên Nhân.

Chàng vẫn ngất xỉu chẳng biết trời trăng mây nước, nàng bèn dùng tay không cầm lư hương bóp miệng chàng há ra, trút thuốc vào miệng chàng.

Xong xuôi, Lâm Tố Đình mang lư hương đi hứng nước mưa đem cho con huyết mã uống, vuốt ve bộ lông đỏ rực của nó.

Lâm Tố Đình đỡ Tần Thiên Nhân nằm trên đất, nàng ngồi bó gối bên hông chàng, ngắm chàng ngủ say.

Trong lòng Lâm Tố Đình buồn vui lẫn lộn, chàng đã được uống thuốc giải Tiêu Cốt Tán nhưng nàng nghĩ tới lời nói cuối cùng của nữ thần y, Lâm Tố Đình vùi đầu vào hai lòng bàn tay nàng khóc rấm rứt.

Người ta thường cho rằng sống một mình rất cô đơn, nhưng đối với nàng sống gần người không yêu nàng mới thật sự cô đơn và bất hạnh nhất.

||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||

Tại sao Tàu Chánh Khê không phải là chàng?  Lâm Tố Đình nghĩ tới người đàn ông đã dùng sinh mạng bảo vệ nàng, một người đàn ông cũng rất bản lĩnh, chất phác, thật thà, trên hết là thương yêu nàng hết lòng, khiến cho nàng rất cảm kích nhưng dẫu sao nàng cũng không yêu chàng ấy.

Nàng nhớ lại lời đã nói với Tàu Chánh Khê trước khi chàng mất, rằng, chàng đã nhặt chiếc chìa khóa và mở cửa lòng nàng.

Lâm Tố Đình vừa khóc vừa nói: “Xin lỗi!”  Thực sự nàng chỉ hy vọng lời nói đó là liều thuốc giúp chàng ấy cố gắng sinh tồn.

Nàng nhìn tượng sơn thần không đầu, nghĩ đến một vạn rưỡi huynh đệ chỉ trong một ngày người thì bị giết người bị bắt sống, trong lòng càng thêm bi ai, khóc to hơn.

Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, gió từng cơn cũng nổi dậy, những hạt mưa đập vào lớp giấy dán cửa sổ, toàn bộ căn miếu chìm trong những âm thanh như tiếng vó ngựa dập dồn.

Dòng nước từ trên mái ngói chảy xuống, phát ra âm thanh như tiếng chuông gọi hồn.

(còn tiếp).