Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 149: Triệt Hạ Khổng Minh Hạ





Cửu Dương đang đứng cuối đoàn cống sinh, chợt thấy hướng bên trái, phía sau hàng thiết sam loáng thoáng bóng người, một tia sáng từ hàng cây chiếu ra, hướng vào thân cầu.

Cửu Dương xoay người sang trái, rút ống tiêu đang đeo bên thắt lưng ném ra.

Rắc!  Một tiếng gãy gọn vang lên.

Phi Yến đứng bên kia núi, thấy một người đầu trọc bước ra từ hàng thiết sam, đoán là Khẩu Tâm, Phi Yến với tay nắm lấy tay Phi Nhi.

Tiêu cửu khúc và ám khí của Khẩu Tâm gãy đôi, nằm cạnh nhau trên đất.

Cửu Dương nhận ra ám khí chính là cây trâm bạch ngọc chàng đã khắc tặng nữ thần y.

Năm năm trước, chàng đã lấy được một khối ngọc từ một hộ nhà quan ở An Tây.

Chàng đã đẽo khối ngọc thành cây trâm, khắc hình hoa cúc trên đầu thân trâm.

Lúc chàng đưa quà cho nữ thần y, Lâm Tố Đình đi vào kho thuốc, bắt gặp đã nhào tới giật lấy, nói: “Ể!  Thất ca, huynh vừa đi cướp bóc người ta về phải không?”  Chàng cười đáp lời Lâm Tố Đình: “Muội nói thật khó nghe, huynh đã đi hành hiệp trượng nghĩa về, nhân tiện lấy cây trâm cho muội ấy để muội ấy chống tà.

”  Lâm Tố Đình giậm chân.

“Thất ca,” Lâm Tố Đình nói, “huynh thật không công bằng!  Mỗi lần hành hiệp trượng nghĩa về đều có quà cho muội ấy, có bao giờ mang quà về cho muội để muội chống tà không?”
Cửu Dương nhớ lúc đó chàng chỉ cười trừ, rồi giúp nữ thần y cài trâm lên tóc nàng, không ngờ cây trâm hoa cúc đã trở thành vật trang điểm duy nhất nữ thần y dùng đến.

Lúc nào, chàng cũng nhìn thấy nàng ấy cài trâm này.

Chàng khắc hình hoa cúc vì nàng bảo trong các loài hoa nàng thích nhất hoa cúc.

Nàng nói trong tương lai sẽ đi tìm một ngọn núi mọc toàn loại hoa màu vàng rực rỡ, sáng cả góc trời, như thể có ai đó lấy cái chum vàng khổng lồ rót lên đỉnh núi cho chảy đều xuống khắp các triền dốc.

Cây trâm cài nằm trên đất, nhỏ bé, như chính nàng, lòng Cửu Dương dấy lên nỗi thương xót.

Khẩu Tâm biết sở trường của Cửu Dương là cước pháp, ném cây trâm cài vào thân cầu xong rút cặp Thiếc Đầu Lôi ra.

Phi Yến thấy hai sợi xích sắt, biết người vừa đến chính là Khẩu Tâm.

Khẩu Tâm dang hai tay thẳng sang hai bên hông, quay hai sợi xích chuẩn bị ném vào Cửu Dương.

Tứ chi Trần Tôn run lên.

Nhưng không phải ông lão lạnh mà run, Trần Tôn đang mặc áo khoác dày cộm, ông thật không ngờ Khẩu Tâm có đến một cặp Thiếc Đầu Lôi.

Trần Tôn thấy khi Khẩu Tâm quay cặp Thiếc Đầu Lôi trọng tâm cân bằng hơn khi sử dụng một Thiếc Đầu Lôi, bộ pháp, động tác nhanh nhẹn, lợi hại hơn bình thường gấp trăm lần.

Nghị Chánh cũng kinh ngạc không để đâu cho hết, trợn mắt nhìn Khẩu Tâm.

Khẩu Tâm cười gằn nói với Cửu Dương:
- Thế nào hở Gia Cát Tái Lai?  Nhà ngươi bất ngờ lắm phải không?  Trước đây cặp Thiếc Đầu Lôi ta không bao giờ sử dụng cùng lúc, ngươi biết vì sao không?  Vì Thiếc Đầu Lôi thứ hai này ta chỉ dành để đối phó ngươi!
Cửu Dương bước sang trái mười mấy bước, để một lát nữa khi chàng phản đòn không làm các cống sinh bị thương.

Khẩu Tâm xoay người theo Cửu Dương, hai tay Khẩu Tâm vẫn dang hai bên hông, đột nhiên, Khẩu Tâm đưa hai cánh tay gã ra sau lưng, vung tới trước, cặp Thiếc Đầu Lôi bay vù hướng vào đầu Cửu Dương.

Cửu Dương nhảy lùi ra sau, vì nếu chàng dịch người sang một bên để tránh Thiếc Đầu Lôi chẳng khác nào đút đầu vào Thiếc Đầu Lôi còn lại.

Khẩu Tâm tiến theo Cửu Dương.

Cửu Dương nhảy lùi về sau lần nữa, nhủ bụng nếu cứ tiếp tục cái đà này, Khẩu Tâm sẽ ép chàng đến bờ vực thẳm, nếu chàng không té xuống vực thẳm, cũng bị bốn cạnh nhọn của một trong hai Thiếc Đầu Lôi đâm vào cổ.

Khẩu Tâm cũng biết rõ điều đó, hạ thủ không chút lưu tình, tiếp tục ném Thiếc Đầu Lôi vù vù.

Bốn lần như vậy, đến lần thứ năm, Cửu Dương không dám lùi quá xa nữa, nhưng vì chàng chỉ lui khoảng nửa thước nên lần này Thiếc Đầu Lôi quẹt trúng vào ngực làm rách mảnh vải trước ngực chàng.


Vực thẳm cách lưng Cửu Dương chừng hai thước.

Tiểu Tường cắn chặt răng vào môi đến tứa máu.

Phi Yến cũng thấy Khẩu Tâm đang ở thế trên, mím chặt môi vào nhau, Cửu Dương chỉ có thể nhảy lui một lần nữa thôi, sau đó, nếu chàng tiếp tục lui là sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Không thì chàng có bốn cái lỗ quanh cổ, Phi Yến nghĩ tới cảnh đầu Cửu Dương rơi xuống đất, máu phun vọt lên không trung, nhuộm đỏ chiếc áo trắng chàng đang mặc.

Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.

Phi Nhi cũng lo sợ không kém Tiểu Tường và Phi Yến, Phi Nhi liên tục hít những hơi sâu vào bụng, nàng cố gắng trấn tĩnh tinh thần lại, nàng phải trấn tĩnh tinh thần, để nghĩ cách giúp Cửu Dương khắc chế thứ vũ khí chết người này.

Khẩu Tâm cười ngạo mạn, vũ lộng cặp dây xích, hai sợi dây quay tròn như hai cây chong chóng hai bên hông Khẩu Tâm.

Hàn quang từ cặp Thiếc Đầu Lôi chiếu ra, nhoang nhoáng, kình phong rít lên veo véo, Khẩu Tâm chuẩn bị ném cặp Thiếc Đầu Lôi vào Cửu Dương lần thứ sáu.

Khẩu Tâm nắm chắc phần thắng, nên lần thứ sáu này ướm thế có lâu hơn năm lần vừa rồi.

Khẩu Tâm quát một tiếng như sấm nổ, rồi đưa hai cánh tay gã ra sau lưng, chuẩn bị vung tới trước.

Khẩu Tâm ném Thiếc Đầu Lôi đi.

Cửu Dương nhảy lui về sau tránh né.

Trong lúc Khẩu Tâm giật hai cánh tay lên khỏi đầu gã để thu Thiếc Đầu Lôi về, hai mắt Phi Nhi sáng lên.

Cửu Dương lâm nguy không loạn, chàng lợi dụng mặt đất nơi chàng và Khẩu Tâm đang đứng bị đóng đá trơn trợt, phóng chân phải tới một bước, chân trái co lên, Cửu Dương chạm gót chân phải chàng xuống mặt băng.

Thân hình chàng liền trượt đi trên gót bàn chân phải, mũi chân phải hướng lên, người Cửu Dương nghiêng ra sau, bả vai cách mặt băng một thước.

Cửu Dương trượt rất nhanh, ngay khi Thiếc Đầu Lôi bay trở về sau lưng Khẩu Tâm, Cửu Dương đã thành công lặn vào nhập nội.

Lòng bàn chân phải Cửu Dương hướng vào cổ chân trái Khẩu Tâm.

Bốp!  Khẩu Tâm đang đứng bỗng nhiên bị đốn vào mắt cá một cái, nửa người Khẩu Tâm chúi về trước, nhưng chân phải Khẩu Tâm vẫn còn trụ trên đất nên gượng đứng thẳng người dậy được, tuy nhiên, hai sợi dây xích đã tuột khỏi tay.

Cửu Dương nhập nội thành công, hạ chân trái, thẳng người dậy.

Khẩu Tâm thấy Cửu Dương áp sát tiếp cận gã, mà gã thì đã mất đi cặp binh khí rồi, còn chưa biết làm gì, thì thấy thân hình Cửu Dương tách sang hai bên, Cửu Dương đang đứng đối diện gã, bỗng hóa thành ba, rồi hai bóng dáng vừa tách ra tiếp tục phân chia.

Chín bóng dáng vây quanh Khẩu Tâm.

Khẩu Tâm rơi vào thế quẫn, quay một vòng, không biết bóng dáng nào sẽ xuất cước hướng vào gã trước đây?
Một bóng dáng đứng chênh chếch bên trái Khẩu Tâm nhảy lên, chân phải co lại, chân trái duỗi thẳng ra, chiêu thức bay đá ngang, tống bàn chân trái vào ngực Khẩu Tâm.

Khẩu Tâm tung người nhảy lên tránh.

Thân ảnh đá không trúng đích, đáp xuống đất, bóng dáng khác xuất cước ngay.

Đây chính là yếu quyết tuyệt diệu của Cửu Ảnh Cước Pháp, khiến cho đối thủ bị tấn công liên tục sẽ có lúc không tránh né kịp phải trúng cước pháp.

Cửu Dương sử Cửu Ảnh Cước vô cùng bài bản, khi đối thủ đã nhảy khỏi mặt đất thì dĩ nhiên là phải lập tức tấn công thẳng lên, vì đối thủ đang lơ lửng trên không thì khó tránh né hơn.

Vì vậy bóng dáng thứ hai của Cửu Dương đá chân trái lên.

Khẩu Tâm ở trên cao nhìn xuống, thấy cước pháp đang chờ gã phía dưới, bộ vị của Cửu Dương rất chính xác, hễ mà gã rơi xuống là dính đòn cước ngay.

Khoảng trống giữa chân gã và chân Cửu Dương từ từ rút gần lại, Khẩu Tâm nghĩ ra một kế, phất mạnh ống tay áo, tấm kim bài Ngưu Lục Chương Kinh liền lao ra, điểm thẳng vào lòng bàn chân Cửu Dương.

Thân ảnh thứ hai đá tấm kim bài văng khỏi vòng chiến.

Ầm!

Khẩu Tâm đáp xuống đất an toàn, nhưng cảm thấy mặt đất lay chuyển dưới chân gã, dữ dội, như có một trận động đất.

Không nhìn gã cũng biết miếng kim bài đã vỡ nát ra thành từng mảnh nhỏ, Khẩu Tâm tái mặt vì nội công thâm hậu phi thường của Cửu Dương.

Thân ảnh thứ ba lao tới, dùng cước Bàn Long, cú đá bằng gót bàn chân phải đạp vào giữa cổ Khẩu Tâm.

Khẩu Tâm nghiêng người sang phải một chút cho chân phải Cửu Dương trượt qua vai trái gã.

Nhưng bóng dáng thứ ba kết hợp cú đá và quyền thuật, dùng cạnh bàn tay trái, chặt thẳng vào xương đòn bên trái Khẩu Tâm.

Đòn tay mạnh và đi rất nhanh, bộ vị ảo diệu vô cùng, Khẩu Tâm tránh không kịp.

Bốp!  Khẩu Tâm trúng đòn tay rêm cả nửa thân trên, lui một bước, trợn to mắt dữ tợn nhìn Cửu Dương.

Khẩu Tâm nhớ rõ công phu nhập môn của phái Thiếu Lâm, đầu tiên là Dịch Chân Kinh, dùng để luyện khí, rồi đến bộ quyền đầu tiên chính là bộ này.

Khẩu Tâm không ngờ một chiêu Thiết Chi Quyền rất bình thường mà Cửu Dương lại sử dụng có oai lực như vậy.

May mà công phu của gã thuộc hàng thượng thừa nên xương đòn chưa gãy, cũng chưa bị nội thương.

Khẩu Tâm còn chưa bớt rêm nửa thân trên thì mắt lại nhác thấy bóng dáng thứ tư phóng vào gã.

Thân ảnh thứ tư đứng ngay trước mặt Khẩu Tâm bỗng xoay người sang trái, gót chân phải bóng dáng hướng vào Khẩu Tâm.

Khẩu Tâm biết Cửu Dương sắp sửa xuất Viên Tâm Cước Pháp, cú đá xoay người bằng chân trái.

Cửu Dương vốn coi kẻ ác như thù, nên chiêu nào cũng hạ thủ không chút dung tình.

Khi Cửu Dương xoay người hướng gót chân phải vào Khẩu Tâm, gió lồng vào ống quần bên trái của chàng, rít lên, nghe lồng lộng.

Ba cống sinh còn chưa qua cầu nghe được tưởng chừng như cước pháp này mà đá trúng vào thân cây tùng đại thụ cũng làm cho cây phải gãy đôi.

Khẩu Tâm kết hợp hai chiêu Truy Viên Cước Pháp và Song Chỉ Trảo Pháp cản cú đá xoay người của Cửu Dương, tiện thể tấn công Cửu Dương.

Khẩu Tâm tiến bàn chân trái lên, sâu vào giữa hai chân Cửu Dương.

Sau khi Khẩu Tâm khóa chặt Viên Tâm Cước Pháp, dùng hai ngón tay trỏ và giữa điểm vào huyệt thiên trụ phía sau gáy Cửu Dương.

Nhưng tay Khẩu Tâm chưa đi tới đích, Cửu Dương dùng đòn chân Di Ảnh Câu Liêm.

Cửu Dương xoay mình vụt sang trái khiến cho chân chàng móc vào chân Khẩu Tâm.

Bịch!  Thân hình chắc nịch như núi của Khẩu Tâm té nằm nghiêng trên đất, nhưng rất nhanh sau đó, Khẩu Tâm lật ngửa người và co hai gối, đạp hai bàn chân xuống đất bật đứng dậy.

Thân ảnh thứ năm thành công thực hiện cú đá xoay người.

Binh!  Khẩu Tâm vừa đứng dậy trúng một cước hiểm vào bụng.

Nửa thân trên Khẩu Tâm chúi nhủi về phía trước như cây cỏ lau bị gió thổi tạt từ phía sau, Khẩu Tâm còn chưa thẳng người dậy, bóng dáng thứ sáu xuất Di Tả Bàn Long.

Thân ảnh thứ sáu nâng chân trái lên, dùng gót chân trái nện mạnh xuống.

Bốp!  Khẩu Tâm trúng cước trên lưng, hai gối khụy xuống nhưng gối chưa chạm đất, lãnh thêm Thăng Vân Xuất Hữu.

Thân ảnh thứ bảy tung mũi bàn chân phải đá vào ngực.

Bốp!  Một âm thanh lớn và gọn nữa vang lên.


Thân hình Khẩu Tâm bị hất tung lên trời.

Khẩu Tâm lộn một vòng đáp xuống đất.

Thân ảnh thứ tám rùng mình xuống lấy thế.

Khẩu Tâm thoáng thấy bóng dáng thứ tám chùng gối xuống, biết Cửu Dương đang lấy thế cho Thăng Vân Xuất Tả, cú đá nhằm vào cằm, cước này nhanh như chớp giật, uy lực vô cùng.

Khẩu Tâm nhận ra cú đá này nên ngay lúc chân tả Cửu Dương sắp sửa hất cằm gã lên, gã ngã đầu ra sau, còn hai tay thì mau chóng giơ lên bắt lấy cổ chân Cửu Dương.

Khẩu Tâm thành công bắt được chân tả Cửu Dương, chưa kịp vận quyền vào tay, để quật thân hình Cửu Dương xuống đất thì bóng dáng cuối cùng hất chân trái từ dưới hất lên.

Bốp!  Cằm Khẩu Tâm trúng Thăng Vân Xuất Tả, đầu ngẩng lên trời, hai tay thả cổ chân Cửu Dương ra.

Khẩu Tâm té ngửa trên đất hộc một ngúm máu.

Chín bóng dáng nhập thành một.

Bên bờ vực thẳm, nơi Cửu Dương và Khẩu Tâm giao chiến chỉ còn lại một cống sinh duy nhất đang đặt chân lên cầu.

- Cửu Ảnh Cước Pháp - Khẩu Tâm hộc thêm ngúm máu nữa, nói – Nhà ngươi biết Cửu Ảnh Cước Pháp?
Khẩu Tâm nói rồi nghĩ tới ba chữ “đồn Bạch Nhật,” sực hiểu tại sao khi người sư đệ này đi giang hồ đã lấy biệt danh “Cửu Dương,” và cũng hiểu tại sao Cửu Dương từ chối tỉ võ với sáu người đương gia.

Nghị Chánh nói:
- Lúc nãy ngươi nói cặp Thiếc Đầu Lôi nhà ngươi không bao giờ sử dụng chúng cùng lượt, chỉ dành để đối phó Thiên Văn, thế thì ta cũng cho ngươi hay, Cửu Ảnh Cước Pháp do Giác đại sư dạy riêng Thiên Văn, vì ngài ấy nói có một ngày Thiên Văn sẽ cần để đối phó ngươi!  Hôm nay, Thiên Văn lấy tư cách là truyền nhân duy nhất của Cửu Ảnh Cước Pháp chính thức trục xuất ngươi ra khỏi sư môn, kể từ bây giờ ngươi không còn là đệ tử Thiếu Lâm nữa!
Cửu Dương không trả lời Khẩu Tâm, trong khi Nghị Chánh ứng khẩu, Cửu Dương im lìm cúi xuống, nhặt một sợi xích sắt rồi thẳng người dậy vung Thiếc Đầu Lôi ra.

Lúc Nghị Chánh dứt lời cũng là lúc Thiếc Đầu Lôi ở ngay đỉnh đầu Khẩu Tâm.

Nhưng Thiếc Đầu Lôi chưa chụp lấy đầu Khẩu Tâm, một loạt tên bắn ra từ sau hàng thiết sam.

Nghị Chánh hô lớn:
- Lùi!
Cửu Dương quay đầu nhìn bên kia núi thấy mấy trăm mũi tên bắn qua bên kia vực thẳm, Nghị Chánh và mọi người đang lùi ra xa bờ vực thẳm, một trong những mũi tên đó sắp ghim vào lưng người cống sinh đang đi trên cầu.

Cửu Dương xoay cổ tay hướng vào thân cầu.

Thiếc Đầu Lôi liền rời khỏi đỉnh đầu Khẩu Tâm, bay vụt đến chụp lấy đuôi mũi tên.

Thừa lúc Cửu Dương quay mặt đi, Khẩu Tâm rút trong tay áo gã một con dao, đâm vào đùi Cửu Dương, sau đó lăn một vòng khỏi tầm ném Thiếc Đầu Lôi.

Gương mặt tuấn tú của Cửu Dương nhăn lại, chàng giật mạnh tay về, thu Thiếc Đầu Lôi đang kẹp lấy đuôi mũi tên theo về.

Cửu Dương dùng tay không cầm Thiếc Đầu Lôi nhổ cây dao ra, lưỡi dao có móc nhọn nên một khối thịt cũng theo ra ngoài, máu trên đùi chàng có màu đen chảy xuống thành dòng.

Phi Nhi biết Cửu Dương đã trúng độc, toàn thân nàng lảo đảo như muốn ngã quỵ.

Đúng là bên kia núi Cửu Dương loạng choạng như người say rượu.

Chu Xương Tô và một đoàn Thanh binh xuất hiện đứng sau Khẩu Tâm.

Khẩu Tâm vừa quờ quạng hai tay ngồi dậy vừa nói:
- Thế nào hở Gia Cát Tái Lai?  Đó là thủy ngân hòa với nọc bò cạp Ai Cập, cống phẩm này lợi hại lắm phải không?  Ha ha, ha ha ha!
Khẩu Tâm cười sặc sụa.

Đoạn, Khẩu Tâm ngưng cười, giơ tay quẹt vệt máu trên miệng gầm quát lên:
- Tần Thiên Văn!  Ta vốn muốn giết hai anh em ngươi từ lâu.

Thằng khốn Giác Viễn, đã dạy Tần Thiên Nhân Thiên Thủ Quyền, ngươi có biết bấy nhiêu năm ta cay đắng thế nào không?  Bây giờ, ngươi lại là truyền nhân Cửu Ảnh Cước, tại sao lúc nào thằng khốn Giác Viễn cũng thiên vị hai anh em ngươi?
Trán Cửu Dương lấm tấm mồ hôi và mặt chàng cũng tái xanh.

Chàng nhân lúc Khẩu Tâm chửi bới, ném Thiếc Đầu Lôi về phía cây cầu dây.

Một tiếng phựt vang lên rồi cây cầu lập tức đứt làm hai.

Tất cả các cống sinh đã bình an sang bên kia vực thẳm.

Hiểu Lạc buông người phịch xuống đất ôm mặt khóc.

Nghị Chánh nói với Hiểu Lạc:
- Nam tử đại trượng phu có thể chảy máu, không được rơi lệ!

Hiểu Lạc vẫn ôm mặt, khóc tồ tồ, vừa khóc vừa gọi sư phụ ơi, sư phụ hỡi!
Nghị Chánh nhìn Cửu Dương, quát lên:
- Thiên Văn!  Sao huynh lại đánh gãy cầu?  Huynh không coi tôi là tri kỷ ư?  Huynh định đánh trận một mình, giết bọn tẩu cẩu Mãn Thanh mà không chừa phần tôi ư?  Thật uổng công Nghị Chánh tôi luôn coi huynh là tri kỷ!
Phi Yến, Phi Nhi, Tiểu Tường cũng khóc nức nở.

Tiểu Tường nói:
- Thiên Văn, tại sao huynh đánh gãy cầu?  Huynh chết mà muội sống được hay sao?  Chẳng lẽ huynh chưa hiểu lòng muội dành cho huynh sâu nặng thế nào sao?  Muội không thể sống thiếu huynh được đâu, vì từ lâu muội đã coi huynh là tướng công của muội rồi, muội là vợ huynh nên huynh ở đâu thì muội phải ở đó!
Phi Yến nói:
- Sao huynh không để muội sang bên đó?  Huynh đã thắng muội trong trận tỉ rượu.

Cho nên muội cũng là nương tử của huynh!  Làm phu thê phải cùng buồn, cùng vui, cùng cam, cùng khổ cùng hoạn nạn.

Huynh ở chỗ nào thì muội phải ở đó.

Sao huynh lại đánh gãy cầu?
Miệng Phi Nhi đắng, lưỡi khô, không nói được lời nào.

Trong những dòng nước mắt nghẹn ngào Phi Nhi chỉ biết nhìn sang bên kia vực thẳm.

Nàng thấy một nam nhân có thân hình rất đàn ông, nhưng không hề có một chút ngang tàng.

Nét mặt chàng phong trần, nụ cười phóng khoáng, đôi bàn tay với những ngón tay đầy nghệ sĩ.

Mắt to mi rậm rạp, người con gái nào nhìn vào cũng sụm chân run rẩy ngụp lặn trong ánh mắt ấy.

Trần Tôn và các cống sinh cũng rơi lệ.

Ánh mắt Cửu Dương mờ đục lạc thần.

Cửu Dương đánh rơi sợi xích trong tay chàng, ngã bật ngửa ra sau.

Trong lúc chàng ngã xuống, Cửu Dương thấy nữ thần y đứng dưới một rặng liễu, cành cây đóng băng giống những miếng kính bị vỡ.

Mái tóc nàng dài thướt tha, màu da vẫn thanh khiết, nhưng hôm nay nàng không mặc y phục màu hồng phấn như thường ngày hay mặc, hôm nay nàng mặc bạch y.

Nàng ẩn hiện trong màn sương mù trên Đồng Sơn, mắt nàng nhìn chàng vô cùng buồn bã, gương mặt cũng buồn rười rượi, gió thổi tà áo nàng bay phất phơ.

Chàng nhìn nàng ủ rũ, cảm giác như có mũi tên đâm vào tim chàng.

Cửu Dương ngã xuống đất rồi, Tiểu Tường bi thương quá độ nên ngất xỉu, Nghị Chánh đỡ lấy thân hình mềm oặt của Tiểu Tường.

Phi Yến đưa tay tát mạnh vào một bên má nàng, hy vọng đây chỉ là một cơn mơ.

Phi Yến nói:
- Thiên Văn, muội theo huynh đây!  Muội yêu huynh trọn đời trọn kiếp này, không những kiếp này, còn kiếp sau, và mãi mãi!
Phi Yến nói rồi rút thanh đao ra vung lên, Trần Tôn chụp lấy cổ tay Phi Yến.

Phía bên kia núi, Khẩu Tâm nói:
- Ông Trời có mắt, Tần Thiên Văn, hôm nay Đồng Sơn chính là hố huyệt chôn thây ngươi!
Chu Xương Tô đang ngồi trên lưng ngựa nghe Khẩu Tâm nói vậy đạp chân lên bàn đạp ngựa nhảy lên cao hai trượng, lộn một vòng đáp xuống ngay dưới chân Cửu Dương.

Khẩu Tâm lừ lừ tiến đến gần Cửu Dương.

Chu Xương Tô đứng giữa Cửu Dương và Khẩu Tâm, nói:
- Không được làm trái lệnh Định Viễn đại tướng quân!
Chu Xương Tô nói rồi bảo một kỵ binh:
- Giương cờ!
Kỵ binh tuân lệnh, giương cờ lên.

Ngụy Tượng Xu đang dẫn quân lên Đồng Sơn, đang cho ngựa đi trên sườn núi, phía sau Ngụy Tượng Xu và vùng hoang dã dưới chân Đồng Sơn đầy những đám lửa, lan ra xa đến vô cùng tận.

Ngụy Tượng Xu nhìn lá cờ trắng rồng xanh to lớn bay phần phật trong gió phía trước mặt, giơ tay phất ra sau một cái nói:
- Lùi!
Rồi giật dây cương cho ngựa quay đầu đi xuống núi.

Phi Nhi nghe văng vẳng tiếng quân reo ngựa hí, không biết có tới bao nhiêu quân Thanh đang tiến lên Đồng Sơn.

Nàng lại nhìn lá cờ trắng bay phần phật bên kia vực thẳm, lá cờ rất to, một con rồng xanh thêu ở giữa lá cờ, đang giương móng vuốt sắc lẹm, oai thế kinh người.

Hết.