Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 27: Tao Ngộ Trung





Nữ thần y vừa bước đi trên cầu Tây Lâm vừa đưa mắt nhìn băng ghế đá nằm dưới một hàng liễu.

Mùa này cây cỏ đã rụng lá, hàng liễu chỉ còn những cành trơ xương.

Nữ thần y nhìn ghế đá đã phủ đầy rêu, chợt hình ảnh hai đứa bé vui đùa dưới hàng liễu hiện ra trước mắt nàng.

Thoáng chốc mà đã mười năm trôi qua rồi.

Đó là một buổi sáng trời trong mát.

Một đứa bé trai đứng cạnh hàng liễu, thần thái có vẻ phóng khoáng, một tay bê một bánh pháo to, tay kia cầm một nén nhang đang cháy để đốt pháo.

Ngồi ở trên ghế đá là cô bé với đôi mắt to đen lay láy, sống mũi thẳng, đôi môi thanh, tất cả trên gương mặt non nớt đó toát ra vẻ ôn hoà, cô bé thật là xinh, có nụ cười rất dễ thương.


Tóc nàng bay bay, má đỏ hây hây như quả táo.

Mấy năm sau hai người lớn lên, cũng tại nơi này, đứa con gái ngồi nhìn thấy một con bướm hai cánh trổ đầy hoa đang lượn chập chờn trên nhành liễu, con bướm lượn lờ chán rồi đậu lên một nhánh liễu khá gần nàng, liền rón rén đi đến định bắt bướm, không đề phòng có người chạy vụt đến, reo to:
- Lại bắt được một chú rồi này!
Thì ra là đứa con trai đã đào đất dưới ghế đá, bắt được một chú dế, sướng quá la lên khoe với nàng.

Tại cậu vừa nhảy vừa reo nên làm con bướm kia đã giật mình bay mất.

Đứa con gái tức quá giậm chân kêu:
- Cũng tại huynh hết đó!  Chạy nhảy la lớn ghê thế không biết!  Con bướm đẹp thế mà làm nó sợ bay đi mất rồi!  Ai thèm xem dế của huynh nào, không thích huynh một chút nào hết!
Đứa con trai đứng khựng lại, bàn tay cầm con dế lỏng ra, con dế liền phóng vào một bụi cây, đứa con trai giương đôi mắt vừa to vừa đen nhìn nàng một cách ngây ngô hồi lâu mới tiu nghỉu nói:
- Tây Hồ, muội vừa bảo không thích huynh, muội không thích huynh thật sao?
Đứa con gái nhìn cậu ta trong mắt lồ lộ nét buồn như vậy, nhún nhún vai cười.

- Muội không thích huynh thật à?
Nàng lại nghe hỏi.

- Thích ai chứ? – Đứa con gái quay lưng, song vươn cái cổ ra hỏi – Sao phải thích huynh?
Nàng dài giọng nói rồi che miệng cười khinh khích.

Đứa con trai nhìn mái tóc nàng bị gió bên hồ thổi cho bay toán loạn, nói bằng giọng đượm buồn:
- Muội đã nói rằng, về sau thì muội sẽ là của mỗi mình huynh thôi, chẳng bao giờ thích ai khác ngoài huynh đâu, vì muội muốn là cô dâu của huynh, muội đã quên rồi ư?
Đứa con gái chớp chớp mắt không quay đầu lại, chẳng biết từ bao giờ nàng đã biết thẹn với hai chữ "cô dâu" rồi.

- Hóa ra đó chỉ là những lời nói đùa, muội hoàn toàn không thích huynh.

Muội không thích huynh thì huynh đi vậy.


Đáp lại vẫn là sự tĩnh mịch đến đáng sợ, nên khi dứt lời đứa con trai quay lưng bước đi.

Đứa con gái bỗng nhiên quay vụt lại nói:
- Ể!  Thiên Nhân, huynh đừng đi, muội…thích!
Đứa con trai khẽ mỉm cười, chân cũng dừng lại, song không quay mặt nhìn nàng mà hỏi:
- Muội vừa nói thích ai?
Nàng đi đến phía sau chàng, lắp bắp mãi mới nói được một câu:
- Muội thích… người đó.

Giọng nói khe khẽ, trong suốt như tiếng chim hót mỗi sáng bên hồ.

Đứa con trai đứng yên để lắng nghe cho đầy cái âm thanh mà chàng thương mến ấy, mới lên tiếng hỏi lại:
- Người đó là ai?
Hai má đứa con gái nóng lên, thu lại nụ cười, vẫn giọng lắp bắp của khi nãy vang lên:
- Là người… đó… đó.

- Huynh không biết muội nói người đó… đó là người nào hết!

Thời phong kiến bấy giờ có câu nam nữ thọ thọ bất thân, lại có câu cô nam quả nữ.

Đứa con gái vừa nghĩ vừa đỏ bừng hai má, màu đỏ lan rộng xuống cổ, im lặng hồi lâu đưa tay khẽ kéo tay áo đứa con trai nói:
- Muội thích…huynh.

Bấy giờ đứa con trai mới quay lại nhìn nàng, giơ tay vuốt những lọn tóc đang bị gió đùa khiến cho chúng bay lòa xòa trên mặt nàng.

Đứa con gái cũng nhìn chàng, hai người đứng lặng như vậy thật lâu bên bờ hồ.

Sau đó nàng đã nói với chàng rằng nàng thích chàng có lẽ là vì ở chàng luôn có hai con người, trẻ con những lúc cần trẻ con, hài hước và chọc cười nàng suốt, và chàng trưởng thành lúc nàng cần tâm sự.

Còn chàng thì bảo điều đặc biệt nhất ở nàng đó là sự cảm thông và thấu hiểu, chính điều đó đã giúp chàng vượt qua nhiều khó khăn trong cuộc sống cũng như chuyện tình yêu xa của cả hai.

(còn tiếp).