Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 32: Đánh Ghen Trung





Chiều hôm đó Lâm Tố Đình lại mang gương mặt hầm hầm đi vào Tâm Thiền thư viện tìm Nghị Trung, thấy chàng đứng bên cái sập, Lâm Tố Đình bước lại trước mặt Nghị Trung nói:
- Cho muội mượn con Đại Đồng của huynh!
Nàng dứt lời không chờ chàng đồng ý hay không, lập tức bỏ đi.

Chiều tà đổ bóng hoàng hôn trên mặt Tây hồ khiến lòng Lâm Tố Đình nhuộm tái nỗi niềm bi ai, nỗi lòng đau lại càng đau.

Thế là một bóng đêm nữa sắp đổ ập lên sự đau đớn của nàng, lại một đêm khắc khoải giấc chẳng lành.

Từ hôm nàng bắt gặp hai người họ đứng bên nhau bên bờ hồ này nàng thường giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, và tỉnh đến sáng mặc dù cũng vừa chợp mắt trước đó không lâu.

Chàng đã đi tìm Cửu Nạn từ hôn thật rồi sao, chàng có biết nước mắt nàng đang chảy ngược vào lòng khi nghĩ về chàng bên người khác không?
Ngày mai nàng sẽ đi xa nơi này rồi.

Nàng đã chuẩn bị xong hành lí và mọi thứ cần thiết để đi, tới nơi cần tới.

Và có lẽ trong vòng hai năm tới đây sẽ không về lại Hàng Châu nữa.

Liệu rằng trong những ngày nàng bỏ đi ấy, chàng có nhớ đến nàng chăng?
Lâm Tố Đình đi lên cầu Trường, tự nhiên nhớ đến Cửu Dương.

Thường ngày chàng có sở thích thổi tiêu.

Khi rảnh khi không, chàng đều dành một chút ít thời gian ra bờ hồ thổi tiêu vào giờ này.

Bây giờ ước gì chàng có mặt bên nàng, tự dưng nàng muốn nghe chàng thổi một bài nhạc.

Vạt áo trắng của chàng sẽ theo cơn gió khẽ bốc lên tựa như một ánh trăng vằng vặc soi sáng bầu trời đêm.

Tiếng tiêu trầm thấp và thư thả, từng chút, từng chút sẽ sưởi ấm lòng nàng.

Lâm Tố Đình tựa lưng vào thành cầu, không có Cửu Dương, nàng chỉ đành lắng nghe những nhành liễu bị gió thổi đong đưa phát ra âm thanh như tiếng mưa rào.

- Lâm đại tiểu thư, muội muốn mượn con Đại Đồng của huynh cũng phải nói lý do chứ.

Có tiếng Nghị Trung gọi nàng.


Lâm Tố Đình gắng gượng lắm mới dẹp được bộ mặt hậm hực, đi xuống cầu nhìn Nghị Trung, nói:
- Muội muốn đi Hồi Cương.

- Muội định đi bao lâu?  Tổng đà ở Hồi Cương có gì xảy ra hay sao?  Sao huynh không nghe các đương gia nói?  Là lệnh của thiếu đà chủ à?
Nghị Trung hỏi Lâm Tố Đình một tràng, Lâm Tố Đình so vai:
- Đâu có, mọi việc vẫn ổn, muội chỉ muốn đi Hồi Cương thăm các đội trưởng.

Lâu lắm rồi muội cũng không về Ngọc Phong.

Lâm Tố Đình nói xong cụp mắt nhìn xuống mặt Tây hồ, nàng không dám nhìn vào mắt Nghị Trung quá lâu, e rồi chàng sẽ thấy lý do vì sao nàng phải rời khỏi Hàng Châu.

Lâm Tố Đình vừa nhìn nước trong hồ vừa kể với Nghị Trung về Ngọc Phong, nói nàng rất thích phong cảnh ngọn núi đó, nàng dùng giọng nói bình thản nhất có thể, cố gắng che đậy sự buồn bã trong lòng, nàng không muốn khóc trước mặt chàng.

Lâm Tố Đình nói với Nghị Trung về Ngọc Phong xong nói muốn ghé thăm Gia Cốc quan, hành trình ở vùng gió cát lắm chuyện gian nan nhưng nếu ai ra ngoài quan mà lấy đá ném vào trường thành thì có thể sống sót trở về quan nội.

Lâm Tố Đình cũng nhắc đến sông Tử Thần, đường giao thông Tinh Tinh Hiệp, con đường quan trọng nối giữa Trung Nguyên và vùng Tây Bắc, nàng nhắc đến sa mạc Tháp Khắc Lạp Mã Can, cứ tiếp tục nói, chuyện nọ xọ chuyện kia.

Gió thổi làm vạt áo Nghị Trung bay lên, chàng đưa tay dằn lại.

Cơn gió vô tình làm lộ miếng ngọc Nghị Trung hay đeo trên thắt lưng, Nghị Trung dằn vạt áo dài lại rất nhanh.

Nhưng Lâm Tố Đình vẫn đọc được ba chữ khắc trên miếng ngọc gia truyền của Lữ gia.

Lâm Tố Đình cảm thấy chóng mặt, đất tròng trành dưới chân nàng.

Không phải vì trời thu gió thổi lạnh quá.

Tại sao nam nhân nào nàng quen biết cũng yêu người con gái đó?  Cô ả có ma lực đến như vậy hay sao?  Lâm Tố Đình vờ đưa tay lên dụi mắt, nhưng là để lau nhanh nước mắt.

Hai má nàng vẫn khô rang.

Nghị Trung nhìn Lâm Tố Đình một thoáng rất nhanh.

Lâm Tố Đình giả vờ không thấy gì, vừa dụi mắt vừa thao thao nói rằng Hồi Cương bây giờ chắc đang nóng lắm, nắng cháy cả da, đường Tây Bắc đầy gió, bụi và lạc đà.

Nàng giả vờ không nhìn thấy gì nhưng trái tim nàng đau nhói.


Tay nàng bám vào một thân cây tê buốt.

Nhưng nàng vẫn ráng nhoành miệng ra mà nói mà cười, nàng thấy mình chẳng khác nào một thằng hề, vẻ ngoài vĩnh viễn là cười, không ai nhìn thấy giọt lệ trong tim nàng.

Lâm Tố Đình còn đang nói chuyện với Lữ Nghị Trung, chợt nàng thấy phía xa xa có hai đứa bé gái nắm tay chạy ra bờ hồ.

Hai đứa chạy đến một thân cây to, ném giày và vớ dưới gốc cây, cùng trèo lên một chiếc rễ cây choài ra sát mặt nước, hai đứa ngồi xuống, thõng chân xuống hồ.

Lâm Tố Đình không nói chuyện với Nghị Trung nữa, nhìn hai đứa nhỏ, đã lâu rồi nàng không cùng nữ thần y rượt đuổi nhau bên bờ hồ.

Hồi còn nhỏ, ngày nào hai người cũng ra đây chơi, trốn tìm, thả diều, bắt bướm, cắm câu! Tiếng cười đùa của nàng và nữ thần y ngặt nghẽo, vang ra, đánh động cả một quãng hồ vắng.

Chơi chán, nàng đu nhánh liễu, nhảy ùm xuống hồ, làm nước bắn tung tóe lên người nữ thần y.

Nữ thần y ở trên bờ giữ giày vớ cho nàng, vừa la vừa cười tít mắt, đấy là những chuyện đã qua.

Còn giờ đây, những trò chơi của tuổi thơ đã lần lượt rủ nhau rời bỏ hai người.

Lâm Tố Đình thẫn thờ nhìn hai đứa trẻ mà nghe lòng thắt lại.

Nàng đã từng nói với nữ thần y nàng sẽ không bao giờ làm nữ thần y buồn, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không bao giờ nhạt với người bạn này.

Thế mà, người bạn này của nàng, như một cơn gió đông lẻn về thổi tắt những ước mơ nàng hằng ấp ủ.

Hóa ra, tình bạn thân ái là thế này!  Hóa ra, người đoạt đi người nàng yêu thương chính là người luôn luôn lúc nào cũng ở bên nàng, còn nàng, thì như một đứa ngốc, chẳng biết một tí gì.

Mà tình cảm của nàng, dành cho chàng như một bông hoa hé nở nơi kín khuất, lặng lẽ, êm dịu.

Chả như cô ta, táo tợn và lộ liễu.

Lâm Tố Đình nhớ lại bữa sáng hôm đó nữ thần y nhìn Tần Thiên Nhân bằng cặp mắt ướt rượt, lúng liếng bên hồ, nói những lời ngọt ngào.

Nỗi cay đắng khiến trái tim Lâm Tố Đình như bị ai đè xuống.


Trong một thoáng, mắt Lâm Tố Đình mờ đi, những chiếc lá thu vàng đằng kia bỗng trở nên chập chờn như khuất sau một lớp sương.

Nghị Trung thấy Lâm Tố Đình rơi nước mắt, nói:
- Huynh biết muội có chuyện mà, muội cần người tâm sự hay không?  
Lâm Tố Đình bắt đầu phát ra những tiếng sụt sịt.

Nàng có nên nói ra không, để nàng nguôi ngoai cơn đau buồn?
Nghị Trung để yên cho Lâm Tố Đình khóc tấm tức một hồi, chàng lấy tay áo lau vệt nước mắt cho Lâm Tố Đình.

- Lau làm gì? - Lâm Tố Đình gạt phắt tay Nghị Trung ra, nói - Lệ trong tim muội đây, huynh có giỏi thì lau đi!
Nàng nói rồi chợt thấy nàng trút cơn bực tức lên mình chàng là không đúng.

Hồi còn nhỏ, ngoài các đương gia và nữ thần y thì hai anh em nhà họ Lữ cũng học chung với nàng trong lớp học của Mã Lương.

Từ nhỏ, nàng đã cùng Nghị Trung đọc sách, đã cùng chơi, cùng đi trốn, đi tìm.

Trong lớp học, nàng chẳng bao giờ thuộc Tứ Thư, lúc nào Nghị Trung ngồi bên cạnh cũng phải nhắc cho nàng.

Nhưng hiện thời tâm tình nàng chua chát quá, với tính nết nàng thì cái gì cũng dễ dàng trôi qua được, nàng vốn rất hào phóng, chỉ trừ trong chuyện tình cảm.

Lâm Tố Đình đưa mắt nhìn những cành cây trơ xương, có vài chiếc lá vàng còn đọng trên các cành cây, Lâm Tố Đình cảm thấy dường như những lằn vạch ngang dọc từ những cành cây và những chiếc lá vàng như những đôi mắt, những đôi mắt của số phận đó, đang nheo cười chế giễu nàng.

Nàng lại nhớ tới lời nói của Tần Thiên Nhân, câu nói hệt như một hố băng đem nhốt kín nàng vào bên trong.

Nước mắt Lâm Tố Đình lại tiếp tục chảy nhòe trên má.

- Tất cả là do muội không tốt – Lâm Tố Đình dùng tay áo lau nước mắt nhìn Nghị Trung nói - Muội đã vô lễ với huynh rồi.

Lữ Nghị Trung đặt nhẹ tay chàng lên vai Lâm Tố Đình.

Lâm Tố Đình dời mắt nhìn bờ hồ, cuối cùng nàng cũng kể cho chàng nghe rằng nàng đang buồn, buồn lắm.

Chưa bao giờ Tần Thiên Nhân nói với nàng một lời yêu thương như đã nói với nữ thần y cả.

Hai người đó tuy rằng đều tốt với nàng nhưng họ chỉ cho nàng là con rối ngốc nghếch.

Thật khó mà chịu đựng nổi.

Nghị Trung nghe qua xong, chỉ biết giữ tay chàng trên vai Lâm Tố Đình.

Nghị Trung vỗ về lên vai Lâm Tố Đình, đáng lẽ ra nàng phải rất sung sướng, nếu sinh vào một gia đình khác, nhưng số phận nàng thật trớ trêu.


Nghị Trung càng nghĩ càng thương cho Lâm Tố Đình, một cô gái rất xinh đẹp và chân thành, đã có quá nhiều kỷ niệm vui buồn với chàng.

- Xin huynh trả lời thành thật với muội chuyện này - Lâm Tố Đình kể với Nghị Trung xong nhìn chàng hỏi - Huynh bảo muội với nhị ca hợp nhau không?
- Huynh nói thật – Nghị Trung đáp - Nhị đương gia huynh ấy với nữ thần y hợp nhau hơn.

Từ trước đến giờ huynh chỉ thấy huynh ấy xem muội như em gái.

Câu trả lời của Nghị Trung làm Lâm Tố Đình gục đầu xuống, những lọn tóc rủ lòa xòa xuống mắt nàng.

Như em gái?  Chỉ như em gái?  Lâm Tố Đình cắn môi tự nhủ, nàng và Tần Thiên Nhân hai người rất thường hay theo Cửu Nạn bôn ba khắp nơi, hành tẩu giang hồ, cùng theo phụ Cửu Nạn làm không biết bao nhiêu chuyện nghĩa hiệp, ngày này qua tháng nọ, năm này qua năm nọ triền miên, tại sao chưa bao giờ nàng nhận ra điều Nghị Trung vừa nói?  Trong khi nữ thần y ở xa Tần Thiên Nhân nghìn trùng thiên lý?
- Tại sao nhị ca không sớm nói với muội điều đó? – Lâm Tố Đình ngước lên hỏi.

Nghị Trung trả lời:
- Huynh không biết, có lẽ huynh ấy nghĩ muội cứng đầu và trẻ con lắm, muốn chờ muội trưởng thành hơn, để muội nhận ra đâu mới thực sự là tình yêu, đâu chỉ là tình cảm huynh muội đồng môn đơn thuần.

- Vậy huynh có ủng hộ tục lệ hôn nhân đặt đâu ngồi đấy của luân lý tam cương ngũ thường không? - Lâm Tố Đình hỏi.

Nghị Trung suy nghĩ một chút, nếu chàng lắc đầu, chẳng khác gì xát thêm muối vào vết thương của nàng.

Nhưng chàng vẫn lắc đầu:
- Không, huynh không ủng hộ phong tục tập quán phong kiến mà con cái luôn ở địa vị phụ thuộc, nhất là việc thành hôn, đều do cha mẹ định đoạt cho họ.

- Huynh học theo đạo Khổng Tử và nho giáo, cũng nghĩ nam nữ là phải bình đẳng, được quyền tự do yêu thương và quyền tự do kết hôn sao?
Lâm Tố Đình hỏi rồi nhận được cái gật đầu, lòng nàng chua chát không tả được.

Trong lòng Nghị Trung cũng như có một cái gì đó vỡ tan ra.

- Trời tối rồi chúng ta hãy về - Nghị Trung nói - Ngày mai huynh tiễn muội lên đường.

Lâm Tố Đình gật đầu.

Hai người song bước đi dọc theo bờ hồ, hướng về Hắc Viện.

Trước khi rời khỏi Hàng Châu, Lâm Tố Đình cảm thấy nàng có thể trông thấy Nghị Trung thật là tốt, có người đi dạo cùng nàng, bàn tay ấm áp của chàng đặt lên vai nàng, vỗ về nàng.

Lâm Tố Đình thấy cảnh êm ấm thế này nàng chưa bao giờ có được với Tần Thiên Nhân dù chỉ một lần.

Nhưng còn chàng với nữ thần y, chắc chắn là đã có rất nhiều kỷ niệm tuyệt diệu trên chiếc cầu Trường, cầu Tây Lâm, bên những hàng cây cuối thu trụi lá.

(còn tiếp).