Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 67: Nam Hiệp Bắc Quan Thượng





Đỉnh đỉnh điều quân xuất kỳ thần
Cao nhân chỉ lộ nổi uy danh
Thường Tịnh Đạo đưa mắt nhìn nơi phát ra giọng cười nhạo, chỉ thấy hàng vân sam với những tàn cây đan xen dày đặc, một màu xanh ngắt không nhìn xuyên được.

Thường Tịnh Đạo chau mày, những tàn cây động đậy, một đoàn quân thiếc giáp cầm trường mâu lù lù gạt lá tiến ra.

Đoàn quân tách sang hai bên, nhường đường cho ba nam nhân trạc tuổi nhau ngồi trên ba con chiến mã cho ngựa đi ra.

Nam nhân ngồi giữa khoác chiến y màu bạch kim, cưỡi huyết mã, tuổi tác không quá Giang Nam Thất Hiệp.

Tướng tá người đó cao lớn, bờ vai lực lưỡng, khuôn mặt vuông vức, vầng trán cao rộng, hai hàng lông mày rậm mọc dài hơi xếch lên về phía đuôi mắt, phần giữa lông mày thoáng, hai mắt to với sơn căn sáng rõ, bờ môi đầy đặn, pháp lệnh rõ nét tựa hình chuông lớn.

Người bên trái mặc thiếc giáp, khuôn mặt hình chữ viên, mắt mí lót, chóp mũi to dài, khoé miệng rộng, hai tai lật ra sau ép sát gáy.

Người này là Chu Xương Tô, trong Chính Bạch kỳ giữ chức Ngưu Lục Chương Kinh.


Người bên phải cũng mặc thiếc giáp, tướng mặt chữ nhật có thiên đình đầy đủ, trung đình nảy nở, nhưng mũi không dài lắm nên làm cho trung đình khuyết hãm, hạ đình tròn trịa, địa các hơi mỏng.

Người này tên Ngụy Tượng Xu, trong Chính Bạch kỳ giữ chức Giáp Lạt Chương Kinh.

Ánh mắt Thường Tịnh Đạo chỉ tập trung vào người ngồi chễm chệ ở giữa.

Từ khi đi lại giang hồ Thường Tịnh Đạo chưa từng thấy người nào dũng mãnh và thần thái đĩnh đạc như thế, thầm nhủ người vận chiến y bạch kim đó đem so với Tần Thiên Nhân còn lẫm liệt hơn.

Người mặc chiến y bạch kim cho ngựa bước ra đứng giữa đoàn quân áo sắt, không nói một tiếng, chỉ đưa cặp mắt sáng quắc nhìn xoáy vào Thường Tịnh Đạo.

Tia nhìn này làm Thường Tịnh Đạo cảm giác như có hàn quang chiếu thẳng vào chàng, làm chàng vốn dĩ tự cho mình là một người không sợ trời không sợ đất, không nao núng trước quỷ thần cũng bất giác ớn lạnh toàn thân.

Trương Dũng được một tên lính dìu đến dưới chân con huyết mã, cúi đầu nói:
- Tham kiến Định Viễn đại tướng quân, mạc tướng thật vô dụng, chưa thể bắt được bọn Giang Nam Thất Phỉ.

Thường Tịnh Đạo nghe Trương Dũng xưng hô biết người mặc áo bạch kim chính là Ái Tân Giác La Tế Độ.

Thường Tịnh Đạo hẳn nhiên là biết sự lợi hại của người này, mặt Thường Tịnh Đạo vẻ như hai phần xấu hổ, tám phần sợ hãi.

Tế Độ cho ngựa bước lên một bước dời ánh mắt nhìn xuống Trương Dũng.

Thường Tịnh Đạo chắc chắn Tế Độ sẽ thốt lời trách phạt Trương Dũng, đường đường là một phó tướng lại đấu không lại một toán phản đảng.

Nhưng Tế Độ im lặng, Ngụy Tượng Xu nói:
- Trương phó tướng cực nhọc rồi, Định Viễn đại tướng quân muốn ngài hãy mau lui về trại lính tịnh dưỡng, nơi này để cho ngài.

Thường Tịnh Đạo nhận ra giọng cười nhạo vừa nãy chính là của Ngụy Tượng Xu.

Trương Dũng ngẩng lên nhìn Tế Độ.


Tế Độ gật.

Trương Dũng vòng tay xá một cái nói:
- Mạc tướng tuân lệnh.

Chu Xương Tô bảo một nhóm quân thiếc giáp lấy đi số lương thực của người Thiên Địa hội, nhóm lính áo sắt cúi đầu nhận lệnh.

Thường Tịnh Triệu đứng ở đằng xa giương cặp mắt tức tối nhìn đám lính lấy đi số lương thảo, rồi cùng với Trương Dũng rời đi.

Thường Tịnh Triệu lại nhìn thấy máu chảy ròng ròng xuống một bàn tay Thường Tịnh Đạo, biết đại ca bị Tế Độ đả thương không nhẹ.

Thường Tịnh Triệu giận tím mặt.

Bấy lâu Thường Tịnh Triệu tự phụ bản thân cũng là một cao thủ chuyên sử ám khí, bèn rút một con dao găm trong tay áo phóng ra.

Thường Tịnh Viện đứng bên Thường Tịnh Triệu chắc mẩm nhị ca chàng có nội lực siêu phàm nên chỉ cần một hành động này cũng đủ làm cho kẻ địch táng mạng vì sự thần tốc của nó.

Nhưng đồ đệ Võ Ma bản lĩnh không nhỏ, chỉ bằng một cú nghiêng mình sang trái Tế Độ đã tránh được ám khí lao tới.

Thường Tịnh Triệu lại tiếp tục phóng thêm hai con dao găm nữa.


Tế Độ vẫn phản ứng cực kỳ linh hoạt, như đã lường trước được hành động của Thường Tịnh Triệu.

Tế Độ phất nhẹ một ống tay áo đẩy lùi một mũi dao, đồng thời, hơi lách mình sang phải tránh mũi thứ hai lao tới chính diện.

Hai động tác của Tế Độ vừa ung dung vừa tiêu sái, sắc diện vẫn bình tĩnh, tỏ rõ mình đang chiếm ưu thế.

Thường Tịnh Triệu không chịu thua, lại dùng cả hai ống tay áo cùng lúc phất mạnh sang hai bên, một trận mưa chủy thủ từng trong hai ống tay áo Thường Tịnh Triệu bay vụt ra.

Tế Độ ngã rạp người trên lưng ngựa.

Trận mưa chủy thủ bay sạt qua đầu Tế Độ, cùng lúc, một cặp ám khí từ trong hai ống tay áo của Tế Độ cũng nhất thời bắn ra.

Một mũi cương tiêu ghim trúng yết hầu Thường Tịnh Triệu, một mũi trúng bụng dưới khiến Thường Tịnh Triệu lập tức nhào xuống đất.

(còn tiếp).