Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 81: Sâm Ngọc Linh Trung





Những tia nắng cuối cùng của ngày lặng lẽ chiếu trên mặt Thái hồ, phản chiếu lấp lánh.

Gió thổi nhẹ, lùa qua mặt nước, rung rinh linh động như tranh vẽ, làm lòng người ngơ ngẩn.

Du thuyền tấp nập trên mặt hồ, những chiếc thuyền con, buồm chèo chở các vương tôn công tử, các cô kỹ nữ ngồi tựa mạn thuyền và trong khung cửa gảy đàn, ca hát.

Tự cổ chí kim Thái hồ của Tô Châu là nơi vui chơi lịch lãm.

Nơi đây cảnh đẹp và hữu tình không kém Tây hồ Hàng Châu nên giới hội họa, du khách ghé qua tấp nập.

Có một chiếc thuyền đang đậu giữa hồ.

Một cô gái khoảng hăm mươi hăm mốt tuổi mặc y phục lục ngồi ở đầu thuyền, đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh chung quanh nàng.

A đầu của cô gái tên Linh Đan cũng khoảng bằng tuổi nàng đang ngồi cạnh bên.

Những chiếc thuyền chung quanh lục y nữ tử đầy tiếng nói cười của những vị công tử và các cô kỹ nữ.

Lục y nữ tử không thích những tiếng nói cười đó vì nó phá tan đi cái không khí nên thơ.

Trong lúc này nàng cảm thấy cô độc, lạc lõng.

Bên bờ hồ những cành liễu rủ bờ và những chiếc lồng đèn đủ màu đua sắc.

Nhưng cảnh đẹp nầy là để dành cho ai?  Nàng khẽ lắc đầu, nhìn xuống dòng nước trong xanh tư lự.

Đột nhiên, phía trước có chiếc thuyền con trôi tới, chiếc thuyền không mui.

Trên thuyền chở rất nhiều hoa kim ngân, ánh hoàng hôn khiến cho hoa như được dát vàng.

Lại nữa, đang là mùa đông nên thuyền hoa nổi bật trên Thái hồ, làm lục y nữ tử hiếu kỳ, ngẩn ngơ mà nhìn.

Mùi hương dìu dặt của hoa kim ngân lan đi trong gió.

Khi thuyền hoa chầm chậm trôi ngang qua thuyền lục y nữ tử nàng không ngồi im nữa mà cất tiếng hát, nàng hát một cách đầy cao hứng quên cả cảnh giới chung quanh.

Tiếng ca du dương, trầm bổng, có đoạn nghe như tiếng sóng biển vỗ nhẹ vào bờ cát, chuyển sang phấn khích, rồi lại buồn man mác gieo vào lòng mọi người một nỗi hoài cảm mông lung.

Tàu Chánh Khê và Lâm Tố Đình thả bộ dọc theo bờ Thái hồ, Tàu Chánh Khê nhỏ giọng nói với Lâm Tố Đình:
- Vào ngày hội Tây hồ, huynh muốn mượn tiếng ca của cô nương này.

Lâm Tố Đình đang cải nam trang đi bên cạnh Tàu Chánh Khê, nhướng đôi mày được nàng kẻ rậm rạp nhìn chàng:
- Tiếng ca của muội không kém nàng ta.


- Không được -  Tàu Chánh Khê lắc đầu - Ngụy Tượng Xu sẽ nhận ra tiếng muội.

- Nhỡ cô ấy không chịu giúp mình?
- Cô ấy sẽ giúp.

Tàu Chánh Khê nói, chàng dừng chân lại bên một cây liễu.

Hai người chờ cho lục y nữ tử hát xong, thuyền của nàng cũng được Linh Đan cho cập vào bờ hồ.

Một đám nam nhân chạy đến trước mặt lục y nữ tử, thi nhau gọi:
- Tầm Lan!
- Tầm Lan cô nương!
- Cô hát rất hay!
Tầm Lan mỉm cười.

Đám nam nhân nhìn đi nhìn lại, ngắm tái ngắm hồi, càng quan sát càng mê mải diện mạo của Tầm Lan.

Giờ thì họ mới biết, cái gọi là cười nghiêng thành, khuynh quốc, vốn không phải chỉ có trong truyền thuyết.

Lâm Tố Đình là con gái cũng nhìn Tầm Lan đến ngẩn ngơ.

Ở Tầm Lan là vẻ đẹp vô cùng đặc sắc, mặt trái xoan, hai mắt đen to tròn, ấn đường rộng rãi đầy đặn không có xương nhô lên chút nào đúng là mệnh tốt.

Mũi cao và nhỏ, môi cũng nhỏ.

Tướng số cô gái áo màu lục này ắt phải được sống đời an nhàn, hạnh phúc.

Nếu ko lấy được chồng đại gia khét tiếng, quyết chẳng phải lấy kẻ ăn xin.

Thế sao lại làm “kỹ nữ du thuyền” ở Tô Châu này?
Linh Đan dìu Tầm Lan đứng lên, bước lên bờ nói với đám nam nhân:
- Tầm Lan cô nương đã vì các vị đại gia ca một bản rồi, xin các vị nhường đường.

Nói rồi Linh Đan định dìu Tầm Lan đi về hướng chiếc xe ngựa đang đậu cách bờ hồ một đoạn để về lại Lan Xuân Lầu.

Nhưng bọn nam nhân không tránh đường cho Tầm Lan mà bảo nàng:
- Ầy, sao đi nhanh vậy?
- Chúng tôi chờ gần cả ngày trời, đặt bàn uống rượu bên bờ hồ, chỉ mong được nghe cô hát, đợi mỏi mòn, mới thấy cô xuất hiện, nhưng chỉ ca một bản rồi bỏ đi hay sao?
- Tầm Lan cô nương ca thêm một bản nữa đi!
Linh Đan lắc đầu, nhưng chưa kịp chối từ thì có tiếng thét:
- Tầm Lan cô nương đến đây ca mà không chờ Hắc Hổ tại hạ đến nghe hử?
Bọn nam nhân nghe tiếng người này hè nhau tránh đường.


Một gã thanh niên vạm vỡ mặt mày hung tợn, đen đúa, trên trán có vết sẹo dài, cởi trần trùi trụi, quần đen, lộ ra tay chân toàn cơ bắp lông lá bù xù bước tới.

Theo sau hắn là hai tên khác hơi ốm hơn, mặt mũi cô hồn, điệu bộ ra tuồng bọn du thủ du thực.

- Không được đi - Một tên đàn em của gã “cọp đen” nói - Tầm Lan cô nương còn chưa vì Hắc Hổ đại ca ta ca một bản, không thể đi được!
- Ầy - Linh Đan bước tới đối diện Hắc Hổ, cười giả lả nói - Vị đại gia, Tầm Lan của Lan Xuân Lầu chúng tôi có quy chế của cô ấy, tất cả mọi người ở Thái hồ đều biết hết rồi.

- Tránh ra - Hắc Hổ vung tay đẩy Linh Đan một cái làm cho Linh Đan thiếu điều muốn té bật ngửa - Nếu hôm nay Tầm Lan không vì bổn đại gia ca thêm một bản thì đừng có hòng ta cho bỏ đi!
Tầm Lan bước tới đứng cạnh a đầu của nàng, thản nhiên nói với Hắc Hổ:
- Tầm Lan chỉ ca cho cảnh hữu tình hoặc người tri âm, đại gia kêu Tầm Lan ca thêm một bản, tiểu nữ không ca.

- Xem ra cô chưa biết sự lợi hại của ta, bây đâu!
- Có ngay!
- Có ngay!
Hắc Hổ ra lệnh một cái, hai tên thuộc hạ của gã liền tiến lên nhưng khi chúng định đưa tay ra chộp lấy hai tay Tầm Lan thì Hắc Hổ phất tay bảo chúng dừng lại, cười thô lỗ:
- Sao nàng sợ rồi hử?  Nếu biết điều ăn năn chuộc tội khiến bổn gia vui lòng thì ta sẽ nhất định cưng chiều nàng hết mực!
Hai tên đàn em của Hắc Hổ cũng phá lên cười thô bỉ.

Chợt những người đứng bên bờ hồ trông thấy thấp thoáng chiếc bóng vụt qua vụt lại nơi hai gã đàn em của Hắc Hổ đang đứng, và có tiếng lốp bốp giòn giã.

Hai gã côn đồ đã lãnh mấy cái tát tai như trời giáng, hai bên má chúng đỏ bừng.

Gã Hắc Hổ nghe tiếng gió, vội vã lùi ra sau mấy bước tránh được đòn, mới không bị đánh tới sưng vù cả mặt mày.

Mọi người thấy chiếc bóng vụt qua một lần nữa, có hai cánh tay tóm lấy cổ hai tên đàn em Hắc Hổ ném mạnh.

Vì hai tên này đứng gần Tầm Lan nên khi người kia lao đến đã vô tình khiến cho thân thể của y theo đà chạm vào người Tầm Lan.

Tầm Lan hơi đỏ mặt nhưng không tỏ vẻ khó chịu.

ngôn tình hài
Hắc Hổ chưa kịp hoàn hồn thì cảm giác bím tóc bị giật mạnh, chỉ kịp kêu:
- Úi da!
Lần này Hắc Hổ không tránh được, cùng với hai tên đàn em hắn té ùm xuống hồ.

Mọi người phá lên cười.

- Mầy là đứa nào?  Mau ra đây cho tao!
Hắc Hổ vừa đạp chân cho nổi lên mặt nước vừa tức tối quát hỏi.

Không có tiếng đáp.


Tầm Lan đưa mắt nhìn hướng cây liễu, thấy một người đang nhoẻn miệng cười với nàng, lòng nàng chợt xao xuyến.

Nàng khẽ gật đầu chào.

Linh Đan nói với đám đông:
- Được rồi, được rồi, các vị tiếp tục uống rượu ngắm Thái hồ, hết chuyện rồi.

Nói xong liền dìu Tầm Lan đi tới cỗ xe ngựa để về Lan Xuân Lầu.

Tầm Lan bước lên và vào ngồi trong xe ngựa.

Linh Đan ngồi xuống ở đầu xe, định cầm lấy dây cương và roi da, chợt có tiếng vang lên:
- Chúng tôi muốn cầu kiến Tầm Lan cô nương, làm phiền cô nương đây xếp đặt dùm chúng tôi, chúng tôi vô cùng cảm kích.

Linh Đan nhìn thỏi vàng trong tay Lâm Tố Đình, nét mặt vô cùng ngỡ ngàng.

Linh Đan nhủ bụng, từ xưa đến nay chưa từng có người nào đối đãi rộng rãi với một a đầu nhan sắc vô cùng bình thường như nàng vậy.

Quả thật gương mặt Linh Đan không có gì nổi bật, khuôn mặt vuông, đôi mắt nhỏ, mũi ngắn bè, với hai lỗ mũi to đen và miệng rộng.

Linh Đan cầm thỏi vàng từ tay Lâm Tố Đình, rồi nhìn Lâm Tố Đình và Tàu Chánh Khê, mỉm cười:
- Hai vị công tử chờ một chút!
Linh Đan nói.

Nàng bước vào trong cỗ xe rồi vén rèm bước ra, chỉ vào Tàu Chánh Khê, nói:
- Tầm Lan cô nương bảo vị công tử này đã giúp cô ấy thoát khỏi Hắc Hổ, muốn được bái tạ công tử, xin mời hai vị công tử lên xe ngựa.

Lâm Tố Đình khẽ đạp lên chân Tàu Chánh Khê một cái, háy mắt.

Khi hai người vào trong xe ngựa thì thấy bên trong có đặt một cái bàn nhỏ, bốn tấm đệm tròn chung quanh bàn.

Trên bàn bày biện một bình trà và vài hộp bánh mứt.

Linh Đan bỏ rèm xuống, giật cương cho ngựa chạy đi.

Xe lăn chầm chậm.

Tầm Lan nhìn Tàu Chánh Khê mỉm cười:
- Xin cám ơn công tử đã giúp Tầm Lan thoát khỏi sự quấy nhiễu của Hắc Hổ, để Tầm Lan dùng trà thay rượu kính huynh một li tỏ lòng bái tạ.

Giọng Tầm Lan hết sức dịu dàng, Lâm Tố Đình dùng đầu gối của nàng chạm vào đầu gối Tàu Chánh Khê, lại háy mắt với chàng.

Gương mặt Tàu Chánh Khê vẫn bình thường.

Lâm Tố Đình trố mắt mà nhìn, hồi nãy hai người đứng khá xa Tầm Lan, giờ có dịp ngồi đối diện, Lâm Tố Đình càng thấy cô gái này có nhan sắc vô cùng diễm lệ.

Lâm Tố Đình không hiểu sao ngũ ca của nàng lại có thể giữ gương mặt bình thường như vậy được.

Lẽ ra, đôi mắt của Tàu Chánh Khê phải như đám nam nhân bên bờ Thái hồ và Hắc Hổ kia, sáng lóe như tia chớp trong cơn mưa, hoặc, chí ít cũng như sao chổi xuất hiện xé rách cả bầu trời đen tối, nhưng Tàu Chánh Khê chẳng có một chút nào thần người trước nhan sắc của Tầm Lan cả.


Tầm Lan rót trà cho Tàu Chánh Khê và Lâm Tố Đình rồi mới rót trà vào li cho nàng.

Tầm Lan nâng li trà, nhìn Tàu Chánh Khê.

- Xin mời - Tầm Lan nói.

Tàu Chánh Khê uống một ngụm trà, Tầm Lan hỏi:
- Hồi nãy Linh Đan nói hai vị công tử có chuyện tìm Tầm Lan, xin hỏi là chuyện chi?
Tàu Chánh Khê chưa nói, Lâm Tố Đình nói:
- Chúng tôi muốn mời cô nương đến hội Tây hồ hiến một bài ca, xin cô nương nhận lời chúng tôi.

Tầm Lan cũng uống một ngụm trà, đặt cái li xuống bàn, lắc đầu:
- Tầm Lan hiến ca có quy chế của Tầm Lan, lúc nãy hai vị công tử đã nghe rồi.

Lâm Tố Đình nói:
- Nếu cô nương chấp nhận, tiền thưởng ngàn vàng chúng tôi không bạc đãi cô.

Lâm Tố Đình nói xong bưng li trà lên uống một ngụm.

Có tiếng Linh Đan vọng vào trong xe:
- Hai vị công tử nói thật ư?  Hai vị định trả một ngàn lạng vàng cho một bài ca của Tầm Lan cô nương thật ư?
Lâm Tố Đình đặt li trà đánh cộp một tiếng lên bàn, trả lời:
- Đương nhiên, chỉ cần Tầm Lan cô nương gật đầu, sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ mang tiền đến Lan Xuân Lầu.

Tầm Lan nhìn Tàu Chánh Khê:
- Một bài ca mà được trả đến một ngàn lạng vàng, theo như Tầm Lan nghĩ đêm hội Tây hồ này không đơn giản chút nào.

Vẫn là Lâm Tố Đình nói chuyện:
- Cô nương không cần biết hội Tây hồ phức tạp hay là đơn giản, chỉ cần cô nương xuất hiện và ca hát.

Ánh mắt Tầm Lan vẫn còn dán vào Tàu Chánh Khê:
- Nhìn phong độ của công tử, như một vị lãnh đạo vậy, và lại am hiểu võ công, nhưng Tầm Lan không biết công tử là ai, không biết một chút gì.

Lâm Tố Đình đang nóng lòng, một lần nữa trả lời thay cho Tàu Chánh Khê:
- Cô nương không cần biết chúng tôi là người ra sao, chỉ cần cô nương đến Tây hồ ca một bài sẽ được một ngàn lạng vàng.

Thế nào, cô có vui lòng đến Hàng Châu ca một bài?
Lâm Tố Đình vừa nói xong, Tàu Chánh Khê nói:
- Tại hạ là Tàu Chánh Khê, ngũ đương gia Thiên Địa hội.

Còn đây là sư muội của tại hạ, muội ấy tên Lâm Tố Đình, đang mặc đồ nam nhân.

Lâm Tố Đình quay vụt sang mở to đôi mắt nhìn Tàu Chánh Khê, nàng không hiểu tại sao chàng lại không tỏ ra chút tư lự nào, đem nói cho Tầm Lan biết tên thật của hai người?  
Lâm Tố Đình không nhịn được, buông câu hỏi chàng:
- Ngũ ca, sao huynh nói thân phận của mình cho cô ấy nghe?
Tàu Chánh Khê quay sang Lâm Tố Đình nhoẻn miệng cười với nàng, chàng phô hàm răng trắng bóng trả lời:
- Đã cầu người hẳn phải tin người, đại muội, muội chưa từng nghe qua câu nói bất hủ đó của Tào Tháo à?
(còn tiếp).