Đình Viện Thâm Thâm 1

Chương 16



16

Bà nội phát hiện thần sắc bà ta không đúng, nhíu mày hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại run rẩy?”

Bà nội lớn tuổi, không thích người bên cạnh mang bệnh hầu hạ, kẻo lây bệnh cho mình.

“Lão... lão nô, bỗng nhiên hơi đau bụng, chắc là ăn đồ hỏng.” Chu ma ma cuống quýt giải thích, mồ hôi to như hạt đậu từ trán rơi xuống.

“Đồ vô dụng, còn không mau lui ra.” Bà nội không vui trách mắng.

Chu ma ma vội xoay người lui ra ngoài, nhìn ta vài lần như cầu xin tha thứ.

Có lẽ cảm thấy lời vừa rồi có chút nặng nề, sợ ta không chịu đem tiền tài chuyển giao cho Hầu phu nhân, bà nội quay đầu trấn an ta nói: “Trong lòng con không cần có vướng mắc, con có được nhà chồng tốt như vậy, người khác nghĩ cũng nghĩ không ra. Hơn nữa, còn có thể giúp đỡ gia đình, để cha và em trai con có tiền đồ tốt hơn.”

“Bà nội nói rất đúng.” Ta ngoan ngoãn đáp.

Giang phủ và Hầu phủ, vốn có thể là giao dịch tiền quyền đơn thuần, nhưng bà nội lại nhìn trúng thanh thế Hầu phủ, nhất định muốn nhét ta qua. Vừa muốn tiền đồ của con, lại muốn lây nhiễm thanh danh hiển hách của Hầu phủ, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy.

Kiếp trước, ầm ĩ đến rối tinh rối mù.

Ta cúi đầu thở dài, ngoại trừ Hứa Thế Bình, tính cách mọi người đều không có gì thay đổi, có lẽ vẫn sẽ phát sinh chuyện kiếp trước, vẫn phải sớm chuẩn bị.

Điều quan trọng nhất là làm thế nào để tránh được cạm bẫy của mẹ chồng.

Trở lại Hầu phủ, ta vẫn xưng bệnh, đóng cửa không ra.

Đại phu nhân rốt cuộc sốt ruột hơn ta, sai người mời ta qua nói chuyện.

Lư hương khói nhẹ lượn lờ, tạo cảm giác yên tĩnh ôn hòa trong gian phòng.

Nha hoàn xinh đẹp cẩn thận linh hoạt xoa trán cho Đại phu nhân một vòng.

“Con gả đến Hầu phủ cũng đã lâu, đã quen chưa?” Ta ngồi yên một lát, Đại phu nhân mới mở miệng.

“Đa tạ đại phu nhân quan tâm, con tất cả đều tốt.”

Bà ta mở mắt ra, phất tay bảo nha hoàn lui ra, bưng chén trà ung dung uống một ngụm: “Ta bảo này, trước đó vài ngày đáng lý nên dẫn con ra ngoài đi lại, kết giao với các phu nhân, tiểu thư nhà khác, để cho người khác biết con là con dâu nhà chúng ta. Chỉ là, thân thể của con vẫn không tốt, cũng không tiện lắm. Gả vào hào môn quý tộc, không đơn giản là bái đường thành thân, còn phải để cho phu nhân trong nhà mang theo giới thiệu cho mọi người, mới đúng đạo.”

Ta giả vờ không biết, cúi đầu áy náy nói: “Đại phu nhân nói đúng, chỉ trách bản thân con kém cỏi.”

“Cũng không thể nói như vậy, ai mà không có lúc mang bệnh, con chỉ cần điều trị cho tốt.” Đại phu nhân khó được ngữ khí ôn hòa: “Nửa tháng sau, ta dẫn con đến phủ Chúc Quốc Công bái thọ, để con lộ mặt.”

“Đa tạ đại phu nhân.” Ta đáp.

“Đến lúc đó con học nhiều một chút, về sau ta mới có thể yên tâm cho con quản gia.” Bà ta ám chỉ nhìn về phía ta: “Còn nữa, quản lý Hầu phủ không phải là việc dễ dàng. Phủ đệ lớn như vậy, chỗ nào cũng cần dùng bạc.”

Thì ra, là đang chờ ta đây.

Thảo nào lại có tốt muốn dẫn ta ra ngoài tham gia yến hội, chẳng qua là vì muốn bạc.

Lại có một tiểu nha hoàn cầm búa gỗ, nhẹ nhàng đ.ấ.m chân nàng.

Đại phu nhân thay đổi tư thế thoải mái tựa vào gối mềm, khẽ thở dài: “Chi phí hàng ngày của các chủ tử, trả lương cho hạ nhân, còn phải không các nơi, thật sự là một món nợ khó tính. Sau này con quản gia, có chỗ nào không hiểu, cứ hỏi kỹ ta.”

Nếu ta vẫn là ta của năm đó, giờ phút này đã mắc bẫy. Có cô vợ trẻ nào mà không có tâm tư quản gia chứ. Luôn muốn chứng minh bản thân, muốn có được thanh danh vợ hiền. Dù có chua xót đau khổ, cũng chỉ có trong lòng mình biết.

Ta cười nịnh nọt nói: “Đại phu nhân là người có bản lĩnh, xử lý Hầu phủ gọn gàng ngăn nắp, khiến con rất khâm phục. Con đã gả tới đây, chính là người của Hầu phủ, tự nhiên phải một lòng vì Hầu phủ.”

Ta dừng một chút, hạ lệnh cho Chu ma ma: “Trình danh sách hồi môn cho đại phu nhân.”

Lý ma ma nơm nớp lo sợ trình danh sách lên.

Đại phu nhân rất hài lòng vì sự thức thời của ta, vẻ mặt có thêm nhiều ý cười.

Bàn tay sơn đan khấu của bà cầm lấy danh sách, chậm rãi lật từng trang từng trang xem qua, sắc mặt dần dần khó coi.

Ta giả vờ không biết, cúi đầu uống trà.

“Đây là của hồi môn của ngươi sao?” Bà ta lạnh lùng hỏi.

“Vâng, đây là danh sách của Chu ma ma, chỗ con còn một phần, đại phu nhân cần xem qua không?”

“Không cần, người ta nói Giang gia yêu thương con gái, vàng bạc tơ lụa chất thành đống, ta thấy cũng chỉ có như thế nào thôi.” Đại phu nhân châm chọc.

Của hồi môn bị ta lấy đi gần một nửa, còn lại đồ vật, không lọt vào được mắt của bà ta.

“Chẳng qua cũng chỉ là lời đồn của người ngoài thôi, cha con chỉ là ngũ phẩm, sao dám dùng vật xa hoa như thế.” Ta nhẹ nhàng trả lời.

“Cha ngươi là một tiểu quan, mẹ ngươi là một nhân vật khó lường, kinh doanh phát triển sản nghiệp Giang gia các ngươi hừng hực khí thế.” Trong giọng nói bà ta mang theo tức giận, dần dần chất vấn ta: “Huống hồ cậu của ngươi là một đại thương gia lừng lẫy nổi danh.”

Nhà cậu ta quả thật tài sản phong phú, nhưng có quan hệ gì với Hầu phủ đâu?

Chẳng lẽ đã gả con gái, bồi thường mấy vạn lượng bạc không đủ, còn phải đính kèm theo toàn bộ tài sản nhà mẹ đẻ sao?

Làm gì có đạo lý như vậy.

Ta không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: “Người ngoài không biết ngọn nguồn trong đó, tuy nói nhà cậu là thương gia lớn, bạc phần lớn đều dùng để đả thông các đốt ngón tay*, trong đó khó xử cũng không tiện nói chuyện với người ngoài.”

*(ý nói cho quan)

Trong lúc đưa đẩy, ta một chút cũng không chịu nhả ra, gấp đến độ Chu ma ma liên tục nháy mắt với ta.

Ta làm bộ không biết, bà ta đành phải đánh bạo nói: “Đại phu nhân, lão phu nhân trong nhà nói qua, sau này nếu Hầu phủ có nhu cầu, cứ việc đi lấy là được, hiện giờ chỉ có tâm ý.”

Đại phu nhân lạnh lùng nhìn bà ta, châm chọc nói: “Hừ, lão phu nhân nhà các ngươi tính kế lên đầu ta.”

Chu ma ma vội dập đầu thỉnh tội: “Phu nhân thứ tội, đây là ý tốt của lão phu nhân nhà lão nô.”

Đại phu nhân nhìn lão nô mới dập đầu, lộ ra vẻ mặt không có ý nghĩa: “Đứng lên đi.”

“Đại phu nhân, người xem, lão phu nhân nhà chúng ta nói chuyện...” Chu ma ma không quên lời bà nội ta dặn dò, thăm dò mở miệng.

Đại phu nhân trong giọng nói lộ ra không kiên nhẫn: “Lát nữa ta cùng lão gia bàn bạc một chút.”

Không làm cho bà ta hài lòng, xem ra là không được.

Bà nội ta quá hồ đồ, không tìm được chỗ tốt để gửi gắm, để cháu gái mình gặp phải cháu rể ở Hầu gia nhàn tản.

Dừng một chút, Đại phu nhân lại nói: “Vốn muốn giao quyền quản gia cho ngươi, nhưng hiện giờ ngươi còn nhỏ tuổi không có kinh nghiệm, ở trong phủ rèn luyện thêm hai năm, để xem bản lĩnh quản gia như thế nào.”

“Vâng, con nhớ rồi.”

Ta vốn không muốn quản gia, không cho ta quản càng tốt.

Đại phu nhân vốn cho rằng ta sẽ cầu xin bà ta, không nghĩ tới ta ngoan ngoãn như vậy, làm cho bà ta nghẹn lời.

Bà ta cảm thấy không thú vị, nói hai câu liền giải tán.

Ta vừa bước vào viện của mình, Chu ma ma lải nhải lại theo tới.

“Phu nhân, lão nô thấy Đại phu nhân không hài lòng với chúng ta, sợ là sẽ làm lỡ chuyện của lão gia. Hay là...” 

(Còn tiếp~)