Dịu Dàng Bên Em

Chương 41: Tôi có nói gì sai sao?



Lê Giang Lâm xách vali lên lầu, Kim Thơ nhìn chằm chằm khuôn mặt anh khi anh đi ngang qua người cô, đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mím lại vẻ mặt bình tĩnh, khi đi ngang qua cô anh nhỏ giọng lời nói có chút lãnh đạm, “Cẩn thận.”

“Cẩn thận!” Tuy là một lời nói có vẻ quan tâm nhưng lại thờ ơ và vô cùng nhàm chán, không có một chút cảm xúc nào biểu lộ trong đó là sự ân cần của sự quan tâm cả.

Chắc chắn rồi, tôi chỉ nhìn thấy nụ cười dường như không tồn tại trên khóe môi anh, nhưng dường như tôi đã nhầm. Kim Thơ bĩu môi, cô nhấc chân đi theo sau Lê Giang Lâm lên lầu, lần này Kim Thơ không dám đi quá gần mà giữ khoảng cách ba bước với anh ta. Khi cô bước lên bậc thang cuối ở tầng hai thì Lê Giang Lâm đã đứng ở cửa phòng ngủ, anh nghiêng đầu ánh mắt nhàn nhã rơi trên khoá cửa.

Kim Thơ nhìn cái khóa cửa mới trong lòng cô có chút choáng váng vì nhớ lại mình đã gọi người đến thay khoá mới rồi, cô nhanh chóng chạy tới, “Cái này, khóa mới là khoá điện tử, tôi không cố ý...”

Chưa kịp nói xong đã thấy Lê Giang Lâm duỗi ngón tay ra ấn lên màn hình cảm ứng điện dung và nhập một dãy mã số trên màn hình ổ khóa. Ngay khi trong đầu Kim Thơ nghĩ nó sẽ phát ra âm thanh báo lỗi nhập sai mật khẩu nhưng điều đó lại không xảy ra. Sau khi bấm mật khẩu, Lê Giang Lâm đặt tay lên tay nắm cửa và xoay nhẹ một cái, còn nhanh hơn cái nhấp chuột trên bàn phím máy tính cánh cửa được mở ra.

Kim Thơ kinh ngạc sững sờ nhìn anh. Chuyện gì xảy ra vậy trời? Đây không phải là khóa màn hình cảm ứng điện dung với tính năng bảo mật tuyệt đối với giao tiếp dữ liệu được mã hóa cho nên rất an toàn, nếu không biết mật khẩu sẽ không thể mở khoá được. Rõ ràng người thay khoá đã nói như thế mà, làm thế nào Lê Giang Lâm có thể mở cửa trước khi chưa biết mật khẩu cơ chứ? Hay là do ổ khóa bị hỏng rồi, hay trong nhà có lắp camera theo dõi được giấu kín mà mình không biết cho nên anh ta mới biết được mật khẩu cửa phòng.

Kim Thơ quay nhìn lên trần nhà rồi nhìn ba bên bốn phía, cô cẩn thận quan sát từng ngóc ngách có thể đặt được một cái camera dù là nhỏ nhất.

Lê Giang Lâm nhìn cô khó hiểu hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Kim Thơ giật mình quay lại nhìn anh buột miệng hỏi, “Anh đã lắp camera ở nhà à?”

Lê Giang Lâm chỉ nhìn thoáng qua đã thấy sự nghi ngờ trong mắt của Kim Thơ, khóe môi anh khẽ nhếch lên.

“Là 0107.”

Kim Thơ sửng sốt lần hai, sau đó cô đưa tay lên gãi gãi đầu: “Đúng rồi, nhưng làm sao anh biết được? Có camera ở nhà đúng không?”

“Không có.” Lê Giang Lâm chậm rãi nói, “0107 là sinh nhật của em, nó khó đoán lắm sao?”

Kim Thơ, “...”

Xem ra cũng không khó đoán lắm. Kim Thơ xấu hổ khóe miệng nhếch lên cố nặn ra một nụ cười giả tạo.

“Anh thật thông minh nhanh vậy đã có thể đoán được.”

Lê Giang Lâm khẽ nâng mắt nhìn cô một cái, “Tất cả những thiết bị mà em sử dụng mật khẩu không phải toàn dùng chữ số hết sao? Điện thoại, máy tính, ngay cả khoá vali cũng đều giống nhau.”

Kim Thơ mím môi ngừng nói, cô cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị xúc phạm nặng nề, trước tiên phải thay đổi mật khẩu điện thoại mới được, sống chung với một người thông minh như Lê Giang Lâm thật sự rất nguy hiểm.

Lê Giang Lâm kéo vali vào phòng ngủ, thấy Kim Thơ cứ đứng ngoài cửa cúi đầu trông rất chán nản liền hỏi: “Sao em không vào?”

Thì bởi vì không còn mặt mũi để bước vào đó mà. Kim thơ lúc này rất sợ bị Lê Giang Lâm hỏi tại sao lại đổi khóa cửa, cô ngẩng đầu nhìn anh rồi chuyển hướng chú ý nói sang chuyện khác, “Anh ăn tối chưa?”

Lê Giang Lâm tất nhiên hiểu cô đang nghĩ gì, anh cũng thuận theo mà hỏi cô, “Em muốn ăn gì?”

Hai mắt Kim Thơ sáng lên, trong lòng đột nhiên tràn đầy sinh lực, “ Chúng ta ở nhà ăn cơm đi?”

“Em muốn ăn cơm ở nhà sao?”

Kim Thơ được sinh ra trong gia đình giàu có, là một tiểu thư chính hiệu, cho nên từ nhỏ đến lớn mười đầu ngón tay còn chưa từng chạm nước nói gì đến việc nấu ăn, tất nhiên không làm được việc gì, nếu ở nhà ăn cơm chắc chắn người nấu ăn cũng chỉ có thể là Lê Giang Lâm mà thôi.

Nghĩ đến cái bánh mì buổi sáng còn chưa được ăn Kim Thơ có chút luyến tiếc vì tài nấu nướng của Lê Giang Lâm thật sự rất giỏi, nhưng hôm nay cô đã có ý định bỏ nhà đi còn thay luôn khoá cửa phòng, cô không có gan cũng không có đủ tự tin nói với Lê Giang Lâm mình muốn ăn thức ăn do anh ta nấu.

“Gọi món nha.” Kim Thơ bước vào phòng nhỏ giọng nói, “Anh chỉ cần gọi điện thoại đặt món, không đầy ba mươi phút sẽ có người mang đến.”

Lê Giang Lâm không nói gì chỉ ừ một tiếng sau đó xoay người đi xuống lầu. Kim Thơ mở vali lấy đồ dùng đặt chúng trở lại đúng chỗ như lúc ban đầu.

Khi làm xong mọi việc ước tính việc giao hàng sẽ mất một khoảng thời gian, nhưng đợi khá lâu không thấy Lê Giang Lâm gọi cô xuống lầu. Kim Thơ tẩy trang xong, cô ngồi trên ghế trầm tư cố nghĩ cách dỗ dành Lê Giang Lâm, phải thuyết phục anh ta chịu giúp cô gọi điện cho Erik Lưu. Không biết gần đây Lê Giang Lâm có bận việc gì không nhưng hai ngày nay anh ta có vẻ đi làm rất sớm.

Suy nghĩ một lúc cảm thấy hơi đói, Kim Thơ đi xuống nhà định hỏi Lê Giang Lâm thức ăn đã được giao đến chưa. Cô chậm rãi đi đến lối cầu thang thì ngửi được một mùi thơm của thức ăn lập tức xong vào mũi, cô cất bước đi theo mùi thơm rồi cong khoé môi, chân cô bước nhanh xuống nhà bếp. Lê Giang Lâm đang đứng trước bàn nấu ăn với chiếc tạp dề quanh cổ, anh quay lưng về phía cô, một tay cầm thìa dường như đang nấu món gì đó.

Trên bàn nấu ăn lúc này đã có mấy cái đĩa được đậy kín nắp, Kim Thơ ngửi thấy mùi thơm khiến các ngón tay của cô động đậy, cô bước đến nhỏ giọng hỏi Lê Giang Lâm: “Mùi thơm quá, anh làm món gì vậy?”

Trước khi Lê Giang Lâm kịp trả lời câu hỏi của cô, anh nghiêng đầu chỉnh nhỏ lửa, thịt bò đang được xào cùng với hành tây trên bếp, nước ép trái cây đang được anh rót ra ly, tất cả rất hấp dẫn. Sợ dầu bắn vào người nên Lê Giang Lâm giơ cánh tay chặn trước mặt Kim Thơ.

“Khoảng mười phút nữa, em ra ngoài đợi tôi.”

Anh cầm lấy nắp đậy lại thức ăn trong chảo rồi đi tới kệ lấy bộ đồ dùng gồm có muỗng nĩa và đĩa đựng thức ăn, trong khi Kim Thơ vẫn đứng ở chỗ cũ, cô cứ như thế mà nhìn anh, không biết vì sao trong lòng cô rất phấn chấn và nóng lòng chờ đợi một điều gì đó, một điều vui vẻ sắp diễn ra trong tương lai mà cô không biết đó là gì. Thật khó để diễn tả hết cảm xúc của cô vào lúc này, Kim Thơ mỉm miệng cười, công nhận Lê Giang Lâm là một người đàn ông hoàn hảo nếu không quá lạnh lùng và đôi khi còn nghiêm khắc với chính bản thân mình và người khác.

Đột nhiên có tiếng bụng sôi lên, Kim Thơ giật mình đặt tay lên bụng phẳng lì của mình bóp nó lại, Lê Giang Lâm quay đầu nhìn cô, Kim Thơ ngượng ngùng mỉm cười, “Tôi đói quá.”

Lê Giang Lâm nhìn chằm chằm Kim Thơ sau đó lắc đầu, một chút bất lực thoáng hiện lên trong mắt anh, anh cầm đũa đi đến chỗ Kim Thơ đưa cho cô.

“Thử đi.” Anh để cô tự tay ăn thử những món vừa làm xong.

Kim Thơ nhận lấy chén đũa nhìn thoáng qua nhiều đĩa thức ăn trên bàn, gấp thử một miếng đưa lên miệng, nó rất ngon. Lại nóng lòng muốn được ăn những món khác. Cô không ngờ Lê Giang Lâm ngày nào cũng bận rộn như vậy mà tài nấu nướng của anh ấy còn cao hơn cả dì Yến. Ăn được mấy miếng, Kim Thơ quay lại nhìn Lê Giang Lâm, cô giơ ngón tay cái lên và mỉm cười với anh.

“Ngon quá, anh giỏi thật đó.”

Lê Giang Lâm không tự nhiên, anh hơi quay sang một bên như thể rất chú tâm nhìn vào món ăn đang nấu trong nồi mà phớt lờ lời khen của Kim Thơ. Sau khi ăn thử mấy miếng Kim Thơ đậy đĩa thức ăn lại, Lê Giang Lâm vẫn đang nấu ăn cho nên cô không thể cứ đứng đó tự tiện ăn quá nhiều được, xấu hổ lắm.

Lúc này Kim Thơ nhìn thấy trong bồn rửa chén có hai cái chảo dầu đã được dùng xong, thấy vậy Kim Thơ bước đến lấy một chiếc bàn chải.

“Thơ Thơ, em đang làm gì vậy?” Giọng nói trầm thấp của Lê Giang Lâm từ bên cạnh truyền đến, Kim Thơ có chút sững sờ một lúc, cô ngây thơ nhìn anh trả lời.

“Cọ rửa chảo.”

Đó không phải là điều hiển nhiên sao? Tôi đang đứng trước bồn rửa chén với một chiếc bàn chải trên tay thì có thể làm gì khác ngoài cọ rửa hai cái chảo anh vừa dùng xong?

“Em thật sự muốn rửa nó sao?”

Giọng điệu đầy nghi ngờ này là sao? Kim Thơ cảm thấy mình bị xem thường, tuy rằng từ nhỏ cô chưa từng làm qua chỉ vì gia đình có người giúp việc nên không đến phiên cô làm những công việc này, chưa ăn thịt lợn chẳng lẽ chưa từng nhìn thấy lợn chạy hay sao? Rửa chảo thôi mà có gì khó đâu.

“Đương nhiên, không phải chỉ chùi rửa hai cái chảo thôi sao? Đơn giản như vậy ai cũng có thể làm được mà.”

Kim Thơ vặn vòi nước chuẩn bị thực hiện công việc rửa chảo của mình. Lê Giang Lâm liền bước tới tắt vòi nước.

“Anh làm gì vậy? Tôi đang dọn dẹp mà.”

Kim Thơ bất mãn nhìn anh, cô từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, càng không được phép làm cô càng muốn làm. Lê Giang Lâm vỗ vỗ vai cô nhỏ giọng nói: “Ăn xong rồi rửa, ngâm một lát trong nước sẽ dễ cọ rửa hơn.”

Kim Thơ lời nói như muốn khẳng định, “Ăn xong tôi sẽ rửa hết tất cả.”

Lê Giang Lâm giọng rất nhẹ nhàng: “Đừng lo, tất cả đều là của em, không ai tranh giành với em đâu.”

Chỉ nghe câu này thôi đã thấy rất mê người, nhưng trong lòng Kim Thơ luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Kim Thơ không nghĩ nhiều vì thức ăn đã được bày ra sẵn trên bàn đợi cô, Kim Thơ đang rất đói và thèm ăn những đĩa thức ăn ngon lành kia cho nên mặc kệ lời nói của anh ta có ẩn ý gì.

Hai người ngồi đối diện nhau, Kim Thơ nhìn bốn món và một canh trên bàn rồi bắt đầu ăn. Cô thực sự rất đói, bởi vì chuyện buổi sáng vì tức giận Lê Giang Lâm mà không ăn no còn ăn không ngon miệng, giờ có thức ăn ngon liền ăn một mạch rất hăng say không để ý đến ai. Lê Giang Lâm thì ngược lại, anh rất thong thả, thỉnh thoảng chỉ ngồi đó nhìn Kim Thơ ăn rồi vô ý mỉm cười.

Đang ăn ngon lành, như ý thức được có ánh mắt thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn mình, Kim Thơ cảm thấy hơi xấu hổ, sau đó cô đặt đũa xuống. Cô vẫn chưa quên chuyện cái vali và vụ cô đã đổi khoá cửa, cô không tự nhiên nhìn lên khuôn mặt của Lê Giang Lâm. Anh đang cầm thìa trong tay và múc canh, thấy Kim Thơ nhìn mình anh nghĩ cô cũng muốn uống canh nên rất tự nhiên đưa chén qua cho cô.

Kim Thơ hai tay định nhận lấy nhưng rồi lại rút tay về, Lê Giang Lâm bị hành động này làm khó hiểu, “Sao vậy, không thích uống canh à?”

Kim Thơ lắc đầu: “Không phải, xin lỗi, tôi không nên tự ý rời khỏi nhà, giữa chúng ta đã có thỏa thuận trước khi xong việc tôi không thể đi khỏi đây, không những vậy, trong lúc nóng giận tôi lại gọi người đến thay luôn khóa cửa, là nhà của anh tôi có quyền gì chứ. ”

Kim Thơ cúi đầu, “Một lần nữa, xin lỗi anh.”

Lê Giang Lâm sững sờ một lúc, sau đó anh đặt chén canh trước mặt Kim Thơ mà không nói gì.

Thấy Kim Thơ vẫn ngồi yên không có ý định ăn cơm tiếp, Lê Giang Lâm thở dài nhìn cô rồi nhẹ giọng, “Mau ăn cơm đi sau đó còn rửa bát.”

Lời này có được xem là tha thứ hay không? Nhưng Kim Thơ lại cảm nhận được trong lời nói đó của anh dường như đã bỏ qua không muốn tính toán với cô nữa. Kim Thơ vui vẻ ra mặt cầm đũa lên tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nói lời đùa cợt với Lê Giang Lâm.

“Nhìn anh rất đẹp trai, vừa có năng lực lại mạnh mẽ và quan trọng là tài nấu ăn rất ngon, chỉ có mỗi cái tội là lạnh lùng quá đáng còn không thích cười, các cô gái không thích kiểu đàn ông yêu ngạo như vậy đâu, anh nên cười nhiều một chút, đừng lo lắng khi cười nhiều sẽ làm da mặt bị nhăn, nhăn một chút cũng không làm giảm độ đẹp trai của anh đâu, tôi nói thật đó. Mà không cười cũng không sao, anh vừa giỏi lại vừa đẹp trai như vậy thì cho dù có lạnh lùng cách mấy trông anh vẫn rất thu hút.”

Nói ít còn tốt chứ nói nhiều quá lại không hay rồi.

Lê Giang Lâm vừa nghe xong liền đặt đũa xuống bàn, anh nhìn Kim Thơ nghiêm túc nói, “Tôi ăn xong rồi.”

Nói xong anh đi một mạch thẳng ra phòng khách, Kim Thơ nhìn theo bóng lưng Lê Giang Lâm có chút khó hiểu.

Mình có nói gì sai sao?!!