Khi Kim Thơ tỉnh dậy vào ngày hôm sau đã là buổi trưa, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn từ trợ lý Lưu.
[ Chủ tịch có lịch trình đến sân bay vào lúc 6:30 sáng.]
“Cái gì vậy? Anh ta đi mà không nói lời nào với mình luôn.”
Kim Thơ không biết vì sao lại thấy mất mát, nhưng chuyện xảy ra vào đêm qua thật tình là ngoài sức tưởng tượng, sáng dậy cô còn không biết làm sao đối mặt với Lê Giang Lâm, lúc này Kim Thơ cảm thấy thanh thản hơn khi biết anh ta không có ở nhà. Sau khi ăn xong bữa sáng do ai đó đã làm để sẵn trên bàn còn kèm theo tờ giấy màu xanh quen thuộc có ghi dòng chữ “Nhớ hâm nóng lại trước khi ăn.”
Kim Thơ trở ra phòng khách ngồi lên sofa thì có tin nhắn gửi đến.
[Thơ Thơ, trận chiến đêm qua thế nào rồi, anh ta đã làm bao nhiêu lần vậy? 】
Cho rằng Mộc Thu chính là thủ phạm suýt chút nữa gây ra vụ mất khống chế đêm qua giữa cô và Lê Giang Lâm, Kim Thơ nghiến răng trả lời tin nhắn:【Hôm nay cậu có rảnh không? Chúng ta ra ngoài mua sắm đi.】
Hơn nửa tháng nhàn rỗi ở nhà Mộc Thu không có việc gì làm nên rất nhàm chán, vừa nghe Kim Thơ rủ đi mua sắm liền đồng ý ngay.
[Được rồi, cậu muốn đi đâu? 】
【Khu trung tâm thương mại thành phố, gần nhà tôi. 】
Biết Mộc Thu đã cắn câu, khóe môi Kim Thơ cong lên một nụ cười xấu xa. Mộc Thu, tôi phải trừng phạt cậu một lần cho nhớ để lần sau không nói lung tung nữa.
Một tiếng sau khi đã quá mệt mỏi với việc quét qua hết những cửa hàng trong trung tâm thương mại, Kim Thơ đưa Mộc Thu đến thẳng một nhà hàng nổi tiếng và gọi từng món đắt tiền trong thực đơn. Mộc Thu khổ sỡ nhìn chằm chằm Kim Thơ như thể Kim Thơ muốn ăn cho cô phá sản mới thôi. Mộc Thu giữ cánh tay người phục vụ rồi cầm lấy menu thực đơn từ tay anh ta, cô quay sang nở một nụ cười nịnh nọt rồi nói với Kim Thơ.
“Chỉ có hai người cậu gọi nhiều như vậy ăn làm sao hết?”
“Đúng, nhưng phần ăn này không nhiều lắm. Nhân tiện chúng ta vẫn chưa gọi rượu vang.”
Kim Thơ mỉm cười nói với người phục vụ, “Làm ơn mang thêm hai món nữa và một chai rượu vang đỏ đắt nhất.”
“Thơ Thơ, cậu đã tiêu hết gần một năm tiền lương của tôi đó, ăn xong bữa này những ngày khác cậu định cho tôi hứng gió Tây Bắc mà sống hay sao?”
Kim Thơ cười nói, “Một năm chưa đủ đâu, tôi phải xài hết tiền mười năm tới của cậu mới được.”
Mộc Thu khổ sở giải thích, “Ba tôi từ lâu đã cắt giảm phí sinh hoạt của tôi vì công ty ông ấy lại gặp khó khăn. Tôi đã túng thiếu lắm rồi, nếu tôi quẹt thẻ lần nữa tức khắc sẽ gặp rắc rối đó.” Mộc Thu năn nỉ ỉ ôi, nhưng vẫn tò mò hỏi Kim Thơ, “Nhưng tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu còn dám hỏi?” Kim Thơ trừng mắt nhìn Mộc Thu đầy đe dọa.
“Tôi có nói gì sai đâu?” Mộc Thu ngơ ngác không hiểu gì.
Tuy là ấm ức nhưng Kim Thơ chỉ đùa với cô bạn thân của mình một chút cho vui, cô biết gia đình của Mộc Thu cũng không phải túng thiếu nhưng việc kinh doanh của ba cô ấy thường không được suôn sẻ, một doanh nghiệp nhỏ vốn đầu tư không nhiều nên phải xoay sở rất khó khăn để tìm thêm nhà đầu tư và đổi mới sản phẩm thêm đa dạng mới có thể đứng vững trong thời buổi kinh tế khó khăn này. Nên buổi đi mua sắm và ăn uống người trả tiền cuối cùng vẫn là Kim Thơ.
Sau khi dùng xong bữa tối, Kim Thơ ngồi nói chuyện phiếm một lúc với Mộc Thui rồi trở về nhà, về đến nhà đã hơn mười giờ. Hôm nay không có Lê Giang Lê, cô có cảm giác căn nhà trống trải và yên ấn đến mức khó chịu. Ngồi trong phòng khách một lúc Kim Thơ lên lầu tắm rửa rồi nằm lăn ra giường, nhưng nằm mãi vẫn tỉnh táo không hề buồn ngủ chút nào. Đã quen với ngùi hương và hơi thở ấm áp của ai đó nằm bên cạnh giờ nằm một mình Kim Thơ thật khó có thể đi vào giấc ngủ. Lăn qua lộn lại một hồi nổi cáu Kim Thơ bật người ngồi dậy đập thình thịch lên đệm giường.
“Lê Giang Lâm đáng ghét, cứ tưởng sẽ không đi công tác nữa sao giờ lại đột ngột đi bất tiêu làm mình không thể ngủ yên được.”
Giận dỗi cái gì, khó ngủ thì ra là do thiếu hơi, à không, là quen hơi bén tiếng không có người kia thì thấp thỏm khó yên. Kim Thơ có chút sững sờ nhận ra sao tự nhiên lại nhớ đến anh ta làm gì, còn không thể ngủ được. Kim Thơ ảo não nằm xuống giường.
“Có ai có thể đánh cho tôi tỉnh khỏi cơn ác mộng này không...?”
Ngày hôm sau khi Kim Thơ thức dậy đi xuống nhà, cô nghe thấy tiếng nấu nướng phát ra từ nhà bếp, suy nghĩ lóe lên trong đầu cô là Lê Giang Lâm đã trở về, trong lòng không hiểu sao thấy rộn rã, vừa đi cô vừa nói lớn, giọng điệu dịu dàng hơn hẳn ngày thường.
“Anh về rồi sao? Đang nấu món gì vậy?”
Dì Yến từ trong bếp đi ra mỉm cười: “Cô chủ dậy rồi.”
Nhìn thấy dì Yến vẻ mặt Kim Thơ sững sờ, “Là dì sao, bệnh của cháu dì đã khỏi hẳn chưa?”
“Khỏi hẳn rồi, cảm ơn cô, bữa sáng xong rồi cô chủ ăn cho nóng.”
Kim Thơ nhìn bữa sáng trên bàn rồi lắc đầu, “Không, cháu không thấy đói, cũng không muốn ăn.” Cũng không biết vì sao khi nhìn thức ăn trên bàn cô lại nhớ đến những món mà Lê Giang Lâm đã làm cho mình, sao lại muốn ăn những thứ do anh ta nấu nhỉ?
Vẫn chưa đến giờ đi làm nên Kim Thơ ngồi trên ghế sofa và mở điện thoại ra xem, có tin nhắn của Nhã Lan gửi đến.
“Chị Trish, chị đã xem báo cáo trực tuyến về Hà My chưa?”
“Xem rồi.”
Nhã Lan giọng điệu có chút hả hê, “Thật không ngờ, cứ tưởng là tiểu thư con nhà giàu thì ra chỉ là một người có gia cảnh bình thường nếu không nói là không dư giả, ngay cả giám đốc Trần bên bộ phận kinh doanh của chúng ta là người tin mắt cũng bị lừa, còn Cẩm Lý vốn tưởng lần này có thể vênh váo thuận lợi đảm nhiệm vai trò người chủ trì show diễn cuối năm thì đang rất khốn đốn, ai ngờ lại thành ra như thế này. Chị không biết cô ta đã tự hào như thế nào khi có quyết định chọn Hà My là gương mặt đại diện vào tuần trước đâu.”
“Tám chuyện nhiều quá, lo làm việc đi, tôi đang chuẩn bị đến công ty đây.”
Đến công ty, hôm nay Cẩm Lý đến muộn hơn nửa tiếng, lúc vào công ty sắc mặt cô ta không được tốt lắm, hai quầng thâm dưới mắt lộ rõ. Có vẻ như sau khi thân phận của Hà My bị vạch trần thì cuộc sống của cô ta cũng tụt dốc không phanh.
Kim Thơ cầm cái cốc đi đến chỗ căn tin để lấy nước, khi đi ngang qua chỗ Cẩm Lý đang ngồi cô vô tình nghe thấy Giang Lam đang an ủi cô ta.
“Chị à, năng lực của chị hiển nhiên đối với tất cả mọi người đã quá rõ ràng. Đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, không ai có thể tưởng tượng nổi một nhân vật vừa giàu có và xinh đẹp như Hà My lại là một kẻ dối trá trơ trẽn như vậy. Em còn nghe nói có rất nhiều người cũng bị cô ta lừa dối chứ không riêng gì chị.”
Các đồng nghiệp ngồi bên cạnh cũng nói vuốt theo.
“Cũng may là giám đốc Triệu của chúng ta chưa thông báo chính thức về việc hợp tác với cô ấy, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn.”
Một người khác nói thêm vào.
“Không biết là ai đã tung tin tức của Hà My lên mạng, cô ta chắc chắn đã xúc phạm người nào đó không nên xúc phạm rồi chăng?”
“Chắc chắn rồi, biết rõ ràng về cô ta như thế mà, không hề bỏ sót một chi tiết nào, hiện giờ trên mạng lược tìm kiếm vẫn còn nóng hổi.“
Kim Thơ bưng cốc nước trở về chỗ ngồi, Nhã Lan ngồi bên cạnh không nhịn được lại muốn nói chuyện phiếm.
“Chị Trish, chị đoán xem ai đã làm chuyện này?”
Kim Thơ sắc mặt không thay đổi: “Ai mà đoán được chứ?”
Nhã Lan nói đầy hứng thú: “Chị đoán con gái của ông Phạm Hùng vợ của chủ tịch Lê có phải là người đã nhúng tay vào chuyện này không?”
Vợ sao? Nghe thân mật quá, Kim Thơ thở dài, mình là vợ của Lê Giang Lâm cơ đấy.
“Chị nghĩ xem, Hà My là cô gái giàu có và xinh đẹp kể từ khi cô ta xuất hiện trong làng giải trí, và tất nhiên không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là lần này cô ta trực tiếp nhận mình là người thừa kế của WOsan. Như chúng ta đều biết con gái chủ tịch chưa từng công khai lộ diện, mà cô ấy mới là chủ nhân chân chính của WOsan. Em đoán nếu không phải là cô ấy ra tay thì còn ai vào đây.”
Nhã Lan nhìn ngó xung quanh sao đó nói nhỏ vào tai Kim Thơ, “Cũng rất có khả năng là chủ tịch Lê đã cho người làm như vậy, anh ta thay vợ mình dạy dỗ kẻ dối trá kia một bài học, em phân tích rất hợp tình hợp lý có đúng không? “
Kim Thơ, “ ... “
Kim Thơ suy nghĩ một lúc những lời Nhã Lan vừa nói, đó cũng có thể chỉ là những lời nói vô nghĩa khi tám chuyện, nhưng phân tích của Nhã Lan không phải không có khả năng. Trước ngày Hà My bị vạch trần Lê Giang Lâm có hỏi Kim Thơ có cần anh ta giúp giải quyết vấn đề hay không, nhưng Kim Thơ đã từ chối, có khi nào anh ta sai người đi điều tra và tung tin của Hà My lên mạng hay không?
Kim Thơ bối rối vì suy nghĩ này của mình.
“Lê Giang Lâm, có thật là anh đã làm điều đó vì tôi?”