Dịu Dàng Bên Em

Chương 67: Tôi chỉ buồn ngủ thôi chứ không mang thai.



Sáng sớm hôm sau Kim Thơ bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, cô buồn ngủ mở mắt ra và thấy mình đang bám trên người Lê Giang Lâm không khác gì một con bạch tuộc, cô giật mình đẩy anh ra. Lê Giang Lâm bị cô làm thức giấc, anh mở mắt nhìn cô một cái sao đó kéo chăn bông lên quay lưng về phía cô trùm kín đầu.

Cái gì vậy? Đêm qua là anh ôm tôi trước mà?

Khi nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua Kim Thơ tức giận kéo chăn bông của Lê Giang Lâm xuống.

“Này, thái độ của anh như thế là sao? Đêm qua anh đối xử với tôi như vậy tôi còn chưa tính sổ với anh, anh có biết đêm qua vì anh mà tôi ngủ rất muộn không?”

Lê Giang Lâm phớt lờ cô, Kim Thơ bị cơn tức giận thiêu đốt, cô mạnh mẽ giơ tay đẩy lưng Lê Giang Lâm, “Giang Lâm.”

Lê Giang Lâm ngồi dậy nhướng mi rồi tựa vào đầu giường nhìn chằm chằm Kim Thơ, trên lông mày dày đặc vẻ mệt mỏi, ánh mắt mờ mịt có chút đỏ. Kim Thơ sững sờ trước bộ dạng của anh ta. Tối qua anh ta không ngủ sớm sao? Sao có vẻ như người đã thức mấy đêm liền không ngủ vậy?

Hai người nhìn nhau sau đó Kim Thơ cúi đầu xuống một cách khó hiểu. Chẳng lẽ trước đây đi công tác anh ta không hề ngủ bên ngoài còn là cả đêm không được nghỉ ngơi tốt, chẳng trách tối hôm qua lại ngủ rất sâu gọi thế nào cũng không dậy nổi.

Lúc này Lê Giang Lâm đưa tay lên vỗ về mái tóc bồng bềnh của cô, giọng anh trầm và khô khan.

“Anh muốn ngủ thêm một chút, em đừng làm phiền.”

Khuôn mặt Kim Thơ nóng bừng vì giọng điệu dỗ dành cô như đứa trẻ con của anh, đầu óc cô lúc này không biết vì sao lại thấy choáng váng và không tỉnh táo theo quán tính mà gật đầu, “Vậy anh ngủ đi.”

Rồi cũng nằm lại trên giường không muốn dậy. Bên ngoài dì Yến nói vọng vào.

“Cô chủ, cô đã dậy chưa? Đã đến giờ ăn sáng nếu không cô sẽ bị muộn giờ làm.”

Đầu Kim Thơ lúc này thật sự có hơi đau, cô nói với dì Yến bằng giọng vừa đủ nghe rằng hãy đợi một lúc năm phút sau cô sẽ dậy. Dì Yến đi xuống nhà bếp làm xong cơm nước, đúng năm phút dì lại lên gọi Kim Thơ. Gần đây cô đã xin nghỉ phép quá thường xuyên, cô thức dậy khá muộn vì không thể ngủ được.

Kim Thơ lăn người qua một chút, cô nhìn Lê Giang Lâm vẫn đang ngủ say bên cạnh sau đó nhẹ nhàng ngồi dậy rời giường, cô xách dép mở cửa phòng cho dì Yến rồi đi vào nhà vệ sinh. Dì Yến đang đứng ngoài cửa phòng ngủ đợi, khi thấy Kim Thơ mở cửa bước ra với đôi mắt đờ đẫn, dưới mắt còn có hai quầng thâm dấu hiệu của việc chưa ngủ đủ giấc.

Dì lo lắng hỏi: “Tối hôm qua cô thức khuya lắm sao?”

Kim Thơ ậm ừ gật đầu.

Dì Yến: “Vậy hôm nay cô đừng đi làm, hãy ở nhà nghỉ ngơi.”

“Không được, tuần trước con đã nghỉ mấy ngày rồi. Không sao đâu, rửa mặt và ăn sáng xong là tốt cả thôi.”

Kim Thơ đi vào nhà vệ sinh, dì Yến không đi xuống lầu mà đi vào phòng ngủ để sắp xếp lại giường ngủ, lúc này Kim Thơ đi trở ra nhắc nhở dì.

“Dì không cần dọn giường, Giang Lâm còn chưa dậy, hãy để anh ấy ngủ.”

Dì Yến rất ngạc nhiên, cậu chủ luôn dậy rất sớm và rất hiếm khi còn nằm trên giường vào mỗi buổi sáng kể từ khi dì đến đây làm, cứ tưởng lúc này cậu chủ đã đến công ty rồi. Dì liếc nhìn Kim Thơ đang đánh răng trong phòng tắm, trông có vẻ mệt mỏi lắm rồi đây, bất giác một nụ cười nở trên môi dì Yến.

Giang Lâm vừa đi công tác về hôm qua thì hôm nay hai vợ chồng trẻ không thể tỉnh táo dậy được, một người bị gọi dậy với vẻ mặt mệt mỏi bước đi uể oải, một người thì nằm trên giường ngủ say sưa.

Tuy nhiên, Giang Lâm thường xuyên thức khuya làm thêm giờ cho nên cơ thể cần phải bồi bổ, cô vợ dậy nhưng anh chồng còn không chịu dậy, cái này là kiệt sức sao?

Dì Yến cảm thấy lo lắng lại liếc nhìn phòng ngủ sau đó nhanh chân đi xuống lầu vào bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu canh.

Sau khi Kim Thơ ăn qua loa mấy ngụm thức ăn, cô không trang điểm mà xách túi đi ra cửa thay giày. Dì Yến cầm ly sữa trên tay đi tới.

“Cô ăn no chưa?”

Kim Thơ mỉm cười gật đầu, “Con no rồi.”

Dì Yến đưa sữa cho cô, “Cô uống chút sữa cho ấm.”

Kim Thơ nhận lấy uống một hơi nửa ly, dì Yến nhìn vẻ mặt phờ phạc của cô buột miệng nói:

“Ăn ít như vậy sao có thể no được, ăn nhiều mới khỏe, trong cô gầy quá, tôi sẽ lấy cho cô hai cái bánh mì sandwich mà cô thích ăn để mang theo nhé?”

Kim Thơ xua tay: “Không cần đâu, đã muộn quá rồi.”

Cô vội vàng mở cửa bước ra ngoài.

Tại công ty, mọi người trong văn phòng đã đến đông đủ, Triệu Hoàng đứng bên cạnh Nhã Lan cũng không biết đang nói gì, Kim Thơ liếc nhìn màn hình điện thoại, 8:59 phúc, thời gian vừa vặn, cô không có đi trễ.

Cô xách túi đi đến chào Triệu Hoàng, “Giám đốc Triệu chào buổi sáng.”

Triệu Hoàng nói: “Lát nữa đến văn phòng của tôi.”

Nói xong ông bước ra ngoài, Kim Thơ cất túi xách và ngồi xuống mở máy tính lên, cô lấy trong túi ra một chiếc gương trang điểm nhỏ nhìn khuôn mặt của mình trong gương, hai quầng thâm đặc biệt chói mắt.

Nhã Lan kéo ghế đến gần tò mò hỏi: “Chị Trish, đêm qua chị bị một thế lực hắc ám nào đó hút hết năng lượng rồi hay sao mà trông chị uể oải như xác sống vậy?”

Kim Thơ giọng yếu ớt nói, “Mất ngủ, tôi ngủ không ngon.”

Cô cầm cốc nước chuẩn bị rót nước thì Nhã Lan liền cầm lấy hộ, “Để em, em rót nước cho chị, chị ngồi nghỉ một chút đi.”

Kim Thơ từ chối nhưng vẫn cảm ơn Nhã Lan.

Uống xong hai ly cà phê vào buổi sáng vẫn không thể dậy nổi, càng uống càng buồn ngủ, Nhã Lan thấy Kim Thơ ngủ gà ngủ gật lại phải đến công ty làm việc, rồi lại bị kéo đến phòng giám đốc Triệu để hợp.

Lúc này Kim Thơ ngồi trên sofa trong phòng Triệu Hoàng ngáp một cái, Triệu Hoàng không nhịn được lại hỏi:

“Cô sao vậy? Chưa kết hôn mà đã tệ hại như vậy rồi sao?”

Giám đốc Triệu không phải là người hay nói chuyện phiếm, nhưng nhìn bộ dạng của Kim Thơ trong lòng không khỏi buồn cười, đúng là tuổi trẻ hiếu động.

Kim Thơ cười cười cho qua, cũng không muốn giải thích chuyện của mình với người không liên quan.

“Trong thời gian này hãy chú ý lời nói và hành động, đừng làm những chuyện bất lợi cho bản thân, đã có thông tin về việc chính thức nhận cô vào làm nhân viên, và mấy tháng nữa chiếc ghế của tôi sẽ thật sự bỏ trống, tôi chuẩn bị trước khi đi sẽ đề cử cô ngồi vào chỗ mình, cho nên ở thời điểm quan trọng này phải hết sức làm việc cẩn thận không để xảy ra sai sót gì biết chưa.”

Lời nói của Triệu Hoàng như khẳng định sẽ nhường chiếc ghế giám đốc phòng marketing này cho Kim Thơ, một nhân viên thực tập chỉ mới vừa chính thức được nhận vào làm, liệu điều đó có được cấp trên của ông chấp nhận không? Nhưng lúc này vì quá buồn ngủ đến mức không thể chịu nổi mà Kim Thơ thản nhiên gật đầu.

Nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của cô Triệu Hoàng gõ mạnh ngón tay lên bàn, “Có nghe tôi vừa nói gì không?”

Kim Thơ ngẩng đầu rồi ngồi thẳng lưng, “Dạ sao?”

Khóe môi Triệu Hoàng khẽ nhúc nhích, cuối cùng ông bất lực nói:

“Quên đi, cô có thể ngủ trên sofa trong phòng làm việc của tôi một lát. Lần sau chú ý đừng ngủ gật nữa, cô mới vào công ty chưa được bao lâu, trình độ còn thấp lắm, Cẩm Lý vẫn ở ngoài đó theo dõi những sai lầm của cô để tìm cách đuổi cô ra khỏi công ty, cho nên phải cẩn thận.”

Kim Thơ vừa nghe nói có thể ngủ nhờ ở đây thì nheo mắt cười, “Cảm ơn giám đốc Triệu, sau này tôi sẽ cẩn thận không ngủ gật ở công ty nữa.”

Triệu Hoàng nhìn cô gái ngây thơ không khác gì con gái mình mà lắc đầu, ông nghiêm túc nói: “Không chỉ có cô nên chú ý đâu, ngay cả bạn trai của cô cũng phải chú ý nhiều hơn.”

Kim Thơ ngơ ngác, “... Hả?”

“Cuối tuần ở nhà muốn làm gì thì làm, nhưng ngày thường đừng cậy sức mà thức suốt đêm, rất hại sức khoẻ.”

Kim Thơ, “ …? “

“Nên bớt chút thời gian đến bệnh viện kiểm tra đi, có thể cô đang mang thai đó.”

Kim Thơ, “...???” Giám đốc Triệu, ông đang nghĩ gì vậy?