Tối hôm qua bị “bắt nạt” sự kết hợp của hai từ này sao nghe rất kỳ quái làm Kim Thơ khó hiểu.
Dì Yến lại nói: “Cô chủ, cô về nhà đi, cậu chủ bây giờ đang ở trong phòng làm việc, cậu ấy dường như cảm thấy áy náy về những gì đã xảy ra đêm qua nên chắc sẽ không xuống ăn tối.”
Kim Thơ: “...” Dì Yến, dì có chắc là biết rõ những chuyện đã xảy ra đêm qua không? Dì có chắc cậu chủ của dì sẽ không muốn ăn vì cảm thấy áy náy trong lòng anh ta không?
“Dù có chuyện gì thì hãy ba mặt một lời nói rõ với cậu chủ, con đừng quá lo lắng, dì sẽ ở đây giúp con, cậu chủ đảm bảo không dám làm gì con nữa đâu.”
Hai mắt Kim Thơ sáng lên, dì Yến đang hiểu lầm nhưng cũng vì thế mà cô có thể dựa vào điều này để trừng phạt Lê Giang Lâm.
Kim Thơ giả vờ sụt sịt mũi: “Dì Yến, Giang Lâm bắt nạt con, con không muốn ngủ chung phòng với anh ta nữa.”
Trái tim dì Yến gần như tan nát khi nghe thấy tiếng khóc của Kim Thơ.
“Được rồi, chúng ta hãy nói chuyện với cậu chủ, trong hai ngày tới sẽ để cậu ấy ngủ ở phòng làm việc.”
Kim Thơ cười tủm tỉm sau đó cúp điện thoại, cô cầm túi lên và nói với Mộc Thu và Nhã Lan, “Tôi về nhà trước, tôi đã thanh toán xong hóa đơn nên hai người cứ ăn từ từ nha, ngày mai gặp.”
Nhã Lan từ nãy đến giờ là người nghe được những lời Kim Thơ nói điện thoại một cách rõ ràng nhất, sắc mặt cô vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt.
“Chị Trish, đêm qua chị ngủ cùng ai? Ai bắt nạt chị, còn có không muốn ở chung phòng với ai?”
Trong cuộc trò chuyện vừa nghe được thì Nhã Lan chỉ có thể rút ra những thông điệp chính như thế mà thôi. Mộc Thu nuốt xuống miếng thịt nướng béo ngậy vào miệng và nhẹ nói: “Thì là chồng cô ấy chứ còn là ai nữa.”
Nhã Lan: “...”
Chị Trish đã kết hôn khi nào? Mấy ngày trước cô có nhìn thấy một người đàn ông ngồi trong chiếc xe màu đen sang trọng đến đón chị ấy ở công ty, chẳng lẽ anh ta là chồng chị Trish thật sao?
“Em có thể xem ảnh chồng chị được không?”
Mộc Thu: “Để không phải gặp ác mộng tôi đề nghị cô không nên nhìn thấy thì hơn.”
Nhã Lan: “...” Nếu nhìn hình anh ta thì không thể ngủ được sao? Chẳng lẽ chồng chị Trish xấu đến nổi không thể nhìn thấy mặt, nếu là vậy thì chị Trish đúng là bông hoa nhài cấm phải phân trâu rồi, thật tội nghiệp.
Kim Thơ không thèm để ý đến hai người, cô đứng dậy bước ra cửa đón một chiếc taxi để trở về nhà.
Về đến nhà, Kim Thơ vừa ra khỏi thang máy thì thấy dì Yến đang đứng trước cửa và nhìn xung quanh.
Cô bước đến gần dì Yến và hỏi: “Giang Lâm đâu?”
Dì Yến nhận lấy túi xách từ tay Kim Thơ và nói với vẻ nghiêm túc, “Cậu chủ đang ở trên lầu ăn năn hối lỗi chỉnh sửa lại những hành động sai trái để được tha thứ, và cậu chủ cũng chưa ăn.”
Lần đầu tiên Kim Thơ nhìn dì Yến như một vị cứu tinh đầy quyền năng mà từ trước đến nay cô không hề để ý, dì Yến thật sự đã làm được một điều phi thường, chắc chỉ có mỗi dì là người thứ hai trị được Lê Giang Lâm ngoài ba anh ta.
Kim Thơ không nói thêm gì cô ngước nhìn lên hướng cầu thang, vẻ mặt có chút lo lắng, hình như trò đùa này hơi quá đáng rồi, dù thế nào thì cũng không bên nhịn đói rất có hại cho sức khoẻ đó nha. Ánh mắt dì Yến từ nãy đến giờ vẫn quan sát Kim Thơ, dì cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cô vẫn rất lo lắng cho Lê Giang Lâm.
“Cô chủ, nếu muốn con có thể lên lầu gọi cậu chủ xuống cùng ăn tối. Cậu ấy rất thường xuyên đi công tác nên ăn uống thất thường, nếu giờ lại nhịn nữa sẽ không tốt cho dạ dày của cậu ấy.”
Kim Thơ ngượng ngùng, “Thôi con không đi đâu.”
Cô thu hồi ánh mắt đang nhìn lên lầu, sau đó nắm tay dì Yến đến ngồi trên sofa.
“Dì Yến, dì là người luôn bên cạnh Giang Lâm từ khi anh ấy còn rất nhỏ cho nên có một số chuyện con chỉ có thể nói với dì. Nếu nói cho người khác biết con sợ sẽ làm trò cười mất.”
Dì Yến mỉm cười dịu dàng, “Con đừng ngại, có chuyện gì cứ nói cho dì nghe.”
“Như đã biết, trong một tháng Lê Giang Lâm thường đi công tác bên ngoài nên không thể về nhà. Tháng này anh ta hiếm khi đi công tác nên có thời gian ở nhà nhiều hơn một chút, anh ấy chỉ... Anh ấy luôn đối xử với con... “
Giọng Kim Thơ rất lại, nói chưa hết cậu lại cúi đầu lo lắng, “Con đã nói không phải lúc nào cũng ham mê loại chuyện này sẽ không tốt cho sức khỏe của anh, nhưng anh ấy không nghe mà nhất quyết kéo con. Ai biết được chuyện tối hôm qua, vì quá cuồng nhiệt mà không cẩn thận thắt lưng anh ấy bị xẹt qua thanh gỗ giường, nên sáng nay Giang Lâm còn chưa ra khỏi giường.”
Chỉ mới tưởng tượng thôi mà trong lòng dì Yến đã cảm thấy ớn lạnh, dì lo lắng nói, “Cậu chủ thật là, sao lại không cẩn thận như vậy chứ!”
Kim Thơ nói với khuôn mặt đỏ bừng: “Cho dù có khoẻ đến đâu con cũng không thể chịu đựng được việc anh ấy cứ quấn lấy rồi vằng vặc suốt đêm như vật, cơ thể con rất đau. Gần đây con muốn ngủ riêng một mình nhưng con sợ ba ở bên nhà cũ sẽ lo lắng nếu biết chuyện, Giang Lâm cũng muốn giữ thể diện nên không muốn nói chuyện này với dì.”
Giọng nói vừa dứt, đột nhiên Kim Thơ cảm nhận có một bóng đen từ phía sau phủ trên đầu mình. Toàn thân ớn lạnh, cô chậm rãi ngẩng đầu lên. Lê Giang Lâm mặc một bộ vest đen, đôi môi mỏng mím nhẹ ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Giang Lâm, anh xuống khi nào vậy?” Kim Thơ giả vờ bình tĩnh liếc nhìn khuôn mặt của Lê Giang Lâm.
Chân anh đột nhiên bước tới gần Kim Thơ hơn, sau đó bàn tay to lớn của người đàn ông vòng qua eo ôm cô vào lòng, Kim Thơ giật mình, “Giang Lâm, anh làm gì vậy?”
Cô đập mạnh vào tay anh, Lê Giang Lâm với vẻ mặt bình thản ôm cô vợ bướng bỉnh của mình bước lên lầu. Môi khẽ cong lên, anh nói với dì Yến: “Dì đừng lo, vợ con giận con nên mới nói như vậy thôi, tối qua cô ấy không được khỏe nên giờ con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Dì Yến quay lưng còn nhanh hơn so với Mộc Thu cô bạn thân của Kim Thơ, còn bỏ lại một câu thúc giục: “Vậy cậu chủ chăm sóc tốt cho cô chủ nhé.”