Dịu Dàng Bên Em

Chương 9: Em cảm nhận được tình cảm của tôi sao?



Trong căn nhà trống trải chỉ có hai người bọn họ, Kim Thơ cắn một miếng bánh mì sandwich, da giòn tan thơm mùi sữa, không biết cô đói bụng vì tối qua ăn không đủ no hay vì cô không quan tâm đến bữa ăn này là do Lê Giang Lâm nấu, thiếu gia con nhà giàu xuống bếp nấu ăn, bất quá, hương vị vượt xa mong đợi, ngon hơn nhiều so với những gì cô đã ăn ở những hàng quán bán đồ ăn sáng bên ngoài.

Kim Thơ và Lê Giang Lâm cưới nhau được hơn ba tháng, nhưng họ không thường xuyên ở bên nhau vì Lê Giang Lâm đi làm đến tối mới về đến nhà, sau đó anh ta lại phải đi công tác nước ngoài, thời gian gặp mặt nhau cũng không nhiều, đây là lần đầu tiên Kim Thơ biết Lê Giang Lâm biết nấu ăn.

Đã giải quyết xong chiếc bánh sandwich, nhưng Kim Thơ vẫn chưa ăn xong. Cô liếc nhìn chiếc bánh sandwich vẫn còn nguyên trên đĩa của Lê Giang Lâm. Sau đó bưng bát cháo uống một ngụm, cô tao nhã tươm tất, “Dì Yến nghỉ phép bao lâu?”

“Một ngày.”

Kim Thơ thở dài, tiếp tục hỏi: “Hôm nay anh có sắp xếp công việc gì không?” Anh có thể ở nhà nấu ăn mà không phải ra ngoài được không? Bánh mì kẹp rất ngon không thể chê vào đâu được. Tuy trong lòng nghĩ vậy như lại không thể mở miệng nói ra, Kim Thơ dùng ánh mắt trìu mến nhìn Lê Giang Lâm.

Lê Giang Lâm đặt thìa xuống lấy khăn ăn lau miệng, nói, “Ba tôi gọi điện, ông muốn chúng ta nghỉ một ngày cùng ông ăn cơm… Em có rảnh không?”

Kim Thơ im lặng một lúc.

Hoàn cảnh gia đình họ Lê phức tạp hơn nhiều so với nhà của Kim Thơ, ông Lê Giang Nghiêm là người nắm quyền cuối cùng trong tập đoàn NIP. Ông có đến ba người con trai, hai người kia vẫn ở chung nhà trong biệt thự lớn, Lê Giang Lâm là con trai út của ông, sở dĩ anh dọn ra ở riêng bên ngoài là vì anh là con ngoài giá thú của ông Nghiêm với một nữ diễn viên nổi tiếng, chuyện này được giấu kín với giới truyền thông. Sau khi mẹ Lê Giang Lâm sinh ra anh thì bà đã qua đời, Lê Giang Lâm được đưa đến nhà họ Lê nuôi dưỡng, mười lăm tuổi Lê Giang Lâm đã dọn ra ngoài sống tự lập, nhưng vẫn làm việc cho công ty của gia đình.

Nghe nói Lê Giang Nghiêm đối với hai người con trai còn lại không hài lòng cho lắm, Lê Giang Lâm đã được nuôi dạy và ở bên cạnh ông từ khi còn nhỏ nhưng tính tình lại không hề giống ba mình, anh ít nói và lạnh lùng nhưng rất thông minh và có năng lực. Ông Lê Giang Nghiêm là người nghiêm khắc và rất bạo lực với con trai. Cũng vì điều này mà Lê Giang Lâm bị ép kết hôn với Kim Thơ dưới sự sắp xếp của ba mình khi không có một lý do chính đáng nào để từ chối.

Kim Thơ không biết ông Nghiêm bạo lực với con trai mình thế nào, nhưng ông đối xử với cô rất tốt, và nếu có thể, cô sẵn sàng đi cùng anh đến thăm ba chồng nhiều hơn, nhưng những người còn lại trong gia đình họ Lê thì cô không chắc chắn là họ thân thiện và muốn chào đón mình, sẽ có một chút gượng gạo trong việc gặp mặt, nhưng nếu ông Nghiêm vẫn là chủ gia đình thì không có gì đáng ngại cả.

Như biết được mối quan tâm của Kim Thơ, Lê Giang Lâm nói, “Không có ai khác, chỉ có ba tôi.”

Anh đẩy chiếc bánh sandwich mình chưa chạm đến qua trước mặt Kim Thơ.

Cô tròn mắt nhìn chiếc bánh trong đĩa, rồi mỉm cười làm ra vẻ ngây ngô mà hỏi, “Anh không định ăn nó sao?” Ngay cả bơ đậu phộng cũng được phết sẵn trên bánh mì rồi kẹp lại, nếu anh đưa quay thì tôi sẽ không có ý định trả lại cho anh đâu.

Lê Giang Lâm nhìn thấy khóe môi hồng thuận của Kim Thơ đang tươi cười, ánh mắt anh rủ xuống đầy ẩn ý muốn che giấu, rồi không tự nhiên mà nuốt xuống nước bọt trong miệng, dường như có ý định muốn ăn tươi nuốt sống thứ gì đó trước mặt. Những chỉ trong vài giây anh đã trở lại sự bình đạm vốn có của mình, nâng mắt lên mà nhìn Kim Thơ, trong mắt hiện lên ý cười, giọng nói dịu dàng hơn ngày thường một chút.

“Em ăn đi.”

Anh không nói “Tôi không đói” mà lại nói là “Em ăn đi”.

“Em ăn đi” nghe cứ ngượng ngùng thế nào á.

Kim Thơ có suy nghĩ kỳ quái trong đầu, anh ta là muốn mình ăn anh ta sao? Bậy bạ quá.

Kim Thơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Lê Giang Lâm, không muốn nghĩ về bất cứ điều gì khác trong đầu nữa, đã đồng ý từ lâu là cùng anh ta làm đúng bổn phận với ba mình và ba anh ta, đóng vai vợ chồng đôi lứa yêu nhau để đôi bên cùng có lợi. Sau khi mọi chuyện đúng như tính toán của hai người thì đến lúc thích hợp sẽ ly hôn, trả tự do cho nhau.

Tuy nhiên, dù anh ta có lớn hơn cô bao nhiêu tuổi và mỗi khi mở miệng là đông tây kim cổ, mặt liệt không cảm xúc, dù là ngủ chung giường lớn king-size hay giường nhỏ một mét hai đi nữa, thì sống chung với một người như Lê Giang Lâm thì không được lười biếng, vì vậy mà đồng hồ sinh học của Kim Thơ bây giờ thật là lộn xộn không biết đâu mà lần. Nếu Lê Giang Lâm thức dậy vào lúc 7:50 am thì đó mới là chuyện hiếm có trên đời, còn nếu Kim Thơ thức dậy vào lúc 5:00 am đó điều thật sự không thể làm được, ít nhất là vào lúc này.

Kim Thơ hắng giọng, “Nếu ba… Ba của anh đã gọi chúng ta về, đương nhiên tôi với tư cách là con dâu không thể từ chối, nhưng trong lòng ông ấy, chúng ta đang là một đôi vợ chồng son yêu nhau, nhưng thật ra chúng ta không có quan hệ gì cả, và đây là lần thứ hai chúng ta quay lại nhà sau khi cưới, nhưng tôi lại không thể cứ như thế nhìn mặt ông mà tươi cười, chứ đừng nói đến việc phải nói dối ông rằng tôi và anh đang có mối quan hệ vợ chồng rất tốt, thật sự rất khó.”

Lê Giang Lâm nhìn thấy thứ ánh sáng trong trẻo và ngây thơ trong đôi mắt Kim Thơ, anh biết rằng làm điều này trong thời điểm này thật là một ý tưởng tồi. Vì Kim Thơ là một tiểu thư quen sống trong nhung lụa, ngây thơ và hồn nhiên, chưa từng vì một điều gì hay vì bất chứ ai mà buộc bản thân mình nói dối, còn là người lớn tuổi giàu kinh nghiệm như ba anh.

“Vậy, em muốn thế nào?”

Kim Thơ, “Tất nhiên lừa dối người khác đó không phải là điều tôi muốn, tôi không phải diễn viên nên sẽ không biết nên diễn xuất thế nào cho người khác tin mình, tốt nhất là anh phải hợp tác với tôi và nói đỡ lời giúp cho tôi, nếu không...”

Lê Giang Lâm nhướng mày, “Ồ? Vậy là em muốn diễn cùng tôi? “

Kim Thơ lấy tay chống cằm,“ Ví dụ, khi tôi làm động tác này có nghĩa là anh nên khen tôi đẹp. Bây giờ có thể luyện tập trước đi, và anh có thể bắt đầu khen được rồi.”

Lê Giang Lâm “ …. ” Cau mày và khó hiểu nhìn cô.

Kim Thơ nhìn anh với vẻ mặt chán ghét, một ngọn lửa không tên bùng lên trong lồng ngực, tức giận nhìn anh. Chẳng lẽ khen một cũng không được hay sao? Tôi thật sự cũng đẹp lắm chứ đó.

“Anh đang dùng loại ánh mắt gì để nhìn tôi vậy? Tôi đang cố giúp anh nhưng biểu hiện của anh lại làm ảnh hưởng đến sự tự tin của tôi, thật là...”

Lê Giang Lâm nhếch miệng cười, anh đứng dậy, hai tay chống bàn vương người về phía Kim Thơ đang ngồi. Mặt kề sát mặt, hơi thở ấm áp phả vào chóp mũi cô, không biết có phải là ảo giác hay không, Kim Thơ mơ hồ nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp.

Cô đã lớn như vậy lại chưa từng gần gũi với người khác giới, đây là lần đầu tiên đối mặt với Lê Giang Lâm ở cự ly gần như vậy. Cô hoảng sợ, theo phản xạ tự nhiên ngay lập tức chống hai tay lên vai anh, cố gắng đẩy anh ra, sau đó quay đầu sang một bên muốn trốn tránh.

Lê Giang Lâm cười nhẹ, ánh mắt anh đuổi theo khuôn mặt cô, trầm giọng nói:

“Vậy, em cảm nhận được tình cảm của tôi sao?”