Dịu Dàng Chỉ Riêng Mình Em

Chương 9: Thích



Cô gái nhỏ có bệnh hay quên, thời gian trôi qua nhanh, nháy mắt Cố Trường Tư đã lên tiểu học được một năm, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. 
Tan học, cô bé ngồi ở bồn hoa phía dưới phòng học lắc lắc hai bím tóc, trong miệng ngậm viên kẹo ngọt. Mọi người cùng lớp đã về nhà hết, cô bé ngồi ở đây chờ Cố Thần. 
Cố Thần lớn hơn cô bé hai tuổi, lại đi học sớm, bây giờ đã học lớp bốn, tan học muộn hơn lớp cô bé một tiết. Lúc đầu, Cố Trường Tư tới lớp Cố Thần ngồi chờ, nhưng vẻ ngoài bắt mắt của cô bé quá hấp dẫn, mọi người không chú tâm học mà chỉ có hứng thú trêu chọc cô bé. 
Vậy nên Cố Trường Tư đành đợi ở dưới lầu. 
Ánh mặt trời mờ ảo chiếu vào cô bé, ánh chiều tà khi mặt trời lặn như lưu luyến, Cố Trường Tư nheo mắt nhìn những đám mây ở phía xa. 
Cúi đầu nhìn xuống, một quả bóng rổ lăn tới bên chân cô bé. Cố Trường Tư hai tay đặt lên bồn hoa, nhanh nhẹn nhảy xuống, hai tay ôm quả bóng rổ, nghi ngờ nhìn bốn phía xung quanh. 
Rất nhanh có người chạy tới, vóc dáng người đó rất cao, mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài kaki, mắt sáng mày kiếm trông cực kỳ đẹp, nhất là giọng nói của người cũng rất hay.
“Cô bé, đem bóng trả lại cho anh được không?”
Cố Trường Tư ngơ ngác gật đầu. 
Người đó xoa đầu cô bé, cầm lấy quả bóng rổ, sau đó lấy một cây kẹo từ túi đưa cho Cố Trường Tư: “Cảm ơn em.”
Cô bé ngọt ngào trả lời: “Không có gì đâu ạ.”
Người đó nhanh chóng rời đi. 
Trên đường về nhà, Cố Trường Tư và Cố Thần cùng trò chuyện về người này. 
Cô bé đắc ý kể lại: “Vừa nãy có một anh đẹp trai cho em một cái kẹo đó.”
“Hử? Anh đẹp trai nào?”
“Cái anh ở sân bóng rổ—”
Cố Trường Tư đột nhiên im lặng, “Hình như là hướng cổng trường, í, anh hai ơi,  em quên rồi.”
Cô bé nhăn mặt, Cố Thần nhìn dáng vẻ này của em gái thì mỉm cười.
“Chà, kẹo ăn có ngon không?”
“Không ăn mà.”
Cô bé lắc đầu, “Mẹ đã dặn, không thể ăn đồ linh tinh của người khác cho.”
Cố Thần vỗ vỗ đầu em gái, tỏ vẻ hài lòng: “Đúng vậy, Trường Tư nhà chúng ta thật hiểu chuyện.”
“Đương nhiên rồi, Trường Tư không còn nhỏ nữa!” 
Đến khi hai người về tới nhà, phát hiện nhà bên cạnh có người ra vào, Cố Trường Tư nắm lấy ống tay áo Cố Thần, “Anh ơi, đây là…”
Cố Thần nói: “Chúng ta có hàng xóm mới.”
“A!” Cố Trường Tư kích động nhảy dựng lên, “Hàng xóm mới kìa.”
“Ừ.”
Cố Thần nhìn lại phía bên kia, có rất nhiều người của công ty chuyển nhà ra vào, hai người đứng ngoài cửa một lúc rồi vào nhà, không để chuyện này trong lòng. 
Đến lúc ăn cơm tối, Cố Dung hỏi: “Nhà bên có người tới sống?” 
Tần Tư Ngâm lấy bánh quy từ lò nướng ra, mùi thơm tỏa ra cả phòng bếp lẫn nhà ăn, cô đặt bánh quy lên dĩa, đáp: “Đúng vậy, hôm nay vừa dọn tới.” 
“Người đó, chắc anh cũng biết.” Tần Tư Ngâm nói. 
“Ai vậy?” 
“Trình Tự Chi.” 
Cố Dung ngẩn ra, lập tức bật cười. “Hóa ra là anh ta.” 
“Anh thực sự biết anh ta.” Tần Tư Ngâm thấy hơi kinh ngạc, cô ngồi xuống bên cạnh chồng. 
Cố Dung cúi đầu, “Trước đó… Thiếu chút nữa là anh gần như lôi kéo anh ta tới Cố thị.” 
“Ồ?”  
“Anh ta làm bên lĩnh vực máy tính, cả nước không ai có thể qua được, lúc anh ở phố Wall đã đụng độ một lần.” Cố Dung nói, “Sau đó về nước, Trình Tự Chi đã tự mở công ty, bất kể nói như thế nào cũng không đồng ý tới Cố thị.” 
“Máy tính à…” Tần Tư Ngâm nhớ lại người đàn ông sạch sẽ đơn thuần kia, nói nhỏ: “Nhìn qua thật sự không nghĩ tới.”  
Ngay từ đầu, Cố Trường Tư đã nhìn chằm chằm đĩa bánh quy, giờ thấy bố mẹ trò chuyện vui vẻ như vậy liền trèo xuống khỏi ghế, luồn qua Tần Tư Ngâm, bàn tay nhỏ bé duỗi ra nắm lấy bánh quy bên trong bỏ vào miệng. 
Ăn đến là vui vẻ, hihi. 
Tần Tư Ngâm nháy mắt hoàn hồn nhìn con gái nhà mình một miệng phồng lên toàn bánh quy, khóe miệng còn dính vụn nhỏ. Cô thở dài, đưa tay ra lau chúng, nhẹ nhàng nói: “Trường Tư, cái này con không ăn được.” 
Cố Trường Tư nheo mắt cười. 
“Ăn như một chú mèo con.” 
Cố Trường Tư gật đầu, ăn hết trong miệng, cô bé lại vươn tay ra lấy tiếp. 
“Không được.” Tần Tư Ngâm trầm giọng nói, “Cái này con không ăn được, đây là của anh.” 
Đột nhiên bị nhắc tới, Cố Thần sửng sốt, “Mẹ, con không ăn đồ ngọt.” 
Tần Tư Ngâm: “Không phải con.” 
Cô bé bĩu môi, “Mẹ ơi, con muốn ăn.”
“Không được, tới giờ ăn tối rồi, nếu con ăn bánh quy giờ sẽ không ăn được cơm nữa.” Đối với nguyên tắc này, từ trước tới giờ Tần Tư Ngâm đều nói một không hai. 
Cố Trường Tư cúi mặt, thấy không có cách nào để được ăn thì về lại chỗ ngồi của mình. Cô ăn vài muỗng cơm, rồi nhìn Cố Dung với khuôn mặt đau khổ, “Bố ơi, con muốn ăn bánh quy.” 
“Ăn cơm trước đã Trường Tư.” Có Dung mỉm cười nói. 
Cố Trường Tư không nghe lời, uốn éo người, “Con muốn ăn bánh quy, muốn ăn, muốn ăn cơ!” 
Cố Dung lập tức nhăn mặt, “Ăn cơm trước.” 
Cố Trường Tư không dám động đậy, cúi đầu chậm chạp ăn cơm. 
Tần Tư Ngâm biết con không vui. Bình thường cô chiều con bé, mọi việc đều chiều theo nó, muốn gì được đó, thói quen này cũng không tốt. 
Cô đặt bánh quy trước mặt Cố Trường Tư rồi thì thầm“Cái này dành cho anh trai nhà hàng xóm, Trường Tư có muốn đi tặng quà giúp mẹ không?” 
Cố Trường Tư liếm đầu lưỡi, “Vâng ạ!”
“Nhưng mà con vẫn muốn ăn một cái.” Cô nói thêm. 
Tần Tư Ngâm nói: “Trong bếp vẫn còn nhiều, chờ Trường Tư ăn xong bữa tối, mẹ sẽ mang ra cho con nhé.” 
“Vâng ạ!” Cô bé nhảy lên, thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn cầm dĩa bánh quy chạy qua nhà hàng xóm. 
Ở bên cạnh, công ty chuyển nhà vừa mới rời đi, người trong nhà đang dọn dẹp, một nhà lộn xộn. Nghe tiếng chuông cửa, Khương Cẩm Thiến nhìn về phía Trình Mặc Nhiên: “Đi mở cửa, xem thử ai tới.” 
“Vâng.” 
Trình Mặc Nhiên đi mở cửa, bên ngoài tối đen, ánh sáng mờ của ngọn đèn chiếu lên anh. 
Đột nhiên anh sững người trong giây lát, “Em…” 
“A, anh!” Cố Trường Tư kinh ngạc, đây không phải là anh trai mình nhìn thấy lúc chiều sao? 
Trình Mặc Nhiên đột nhiên nở nụ cười, khuôn mày giãn ra, anh ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô, “Em tới tìm anh sao, cô bé?” 
“Anh sống ở đây à?”
“Đúng vậy.” 
Cô gái nhỏ gật đầu, “Cái này cho anh.” Cô đưa dĩa bánh cho anh. 
Cô xoay người, lúc chạy ra tới sân, cô quay lại vẫy tay với anh, “Anh trai, tạm biệt!” 
“Em sống ở đâu?” Trình Mặc Nhiên hỏi. 
Cố Trường Tư chỉ chỉ căn biệt thự sáng đèn bên cạnh, “Đó là nhà của em.”  
“Tạm biệt anh trai.” 
“Tạm biệt em.” 
***
Trình Mặc Nhiên cũng có em gái, tên là Trình Y Nhiên, hai người là thai long phượng. Từ nhỏ Trình Mặc Nhiên đã vô cùng thương yêu em gái, hơn nữa Trình Y Nhiên từ nhỏ đã có chứng mù mặt. 
Vì vậy, sau khi đến trường thì thường là cô không nhận ra ai hết. 
May mắn là hai người bẳng tuổi. 
Lần này hai người chuyển trường, bố cậu sắp xếp hai người học cùng lớp, tình cờ chung lớp với Cố Thần. .
||||| Truyện đề cử: Vĩnh Sinh |||||
Thế là ba người rất nhanh đã thân quen. 
Trình Mặc Nhiên vẫn nhớ em gái của Cố Thần là Cố Trường Tư. 
Vào tiết thể dục. 
Cố Trường Tư đi theo Trình Y Nhiên. Thời tiết quá nóng, Trình Y Nhiên mua cho cô bé một cây kem, hai người đứng ở xà ngang. Cách đó không xa là sân bóng rổ, Cố Thần và Trình Mặc Nhiên đang chơi ở đó. 
Trình Y Nhiên rất thích Cố Trường Tư, thông minh đáng yêu lại ngoan ngoãn. 
Hơn nữa quan trọng nhất là hình như anh trai cô thích Cố Trường Tư. 
“Trường Tư à.” 
“Dạ? Chị Y Nhiên, sao vậy ạ?” Trường Tư quay đầu nhìn cô, đôi mắt to chớp chớp như hai quả nho. 
Trình Y Nhiên hỏi: “Em thích anh trai của chị sao?”
Trường Tư gật đầu: “Thích ạ!”
“Thích như thế nào?” 
“Chỉ là…. rất thích ạ.” Cô gái nhỏ ngây thơ nói. 
Học kỳ này Trình Y Nhiên bắt đầu đọc tiểu thuyết lãng mạn, đối với tình yêu có rất nhiều điều mơ ước, cô liếc nhìn Cố Trường Tư, lại nhìn Trình Mặc Nhiên đổ mồ hôi ở phía xa, não bộ ngay lập tức tạo ra một cốt truyện, chính mình bật cười không ngừng.  
Cô bé gãi đầu, khó hiểu nhìn người chị hàng xóm: “Chị Y Nhiên, chị cười gì vậy ạ?” 
“Không có gì không có gì!” Trình Y Nhiên xoa xoa đầu cô, “Ăn kem đi!” 
“Vâng!” Cố Trường Tư cúi đầu ăn kem. 
Cách đó không xa là trận bóng rổ, Cố Thần và Trình Mặc Nhiên càng chơi càng quyết liệt. 
Lúc tan học, Cố Trường Tư và Trình Y Nhiên chạy đến đưa nước cho hai người họ, Cố Trường Tư nói: “Anh hai, em phải đi học.” 
“Ừ, đi thôi.” 
Cố Trường Tư chạy đến trước mặt Trình Mặc Nhiên, “Anh, Trường Tư đi học đây, tạm biệt!” 
Trình Mặc Nhiên mỉm cười nhìn mái tóc dài của cô, ấm áp nói: “Tạm biệt em.” 
Trình Y Nhiên đứng bên cạnh nhìn hai người họ, nháy mắt trong đầu lại hiện lên một cốt truyện, càng xem càng thấy hai người xứng đôi.
Trên đường trở về, thừa dịp không có Cố Thần, cô nhìn Trình Mặc Nhiên, “Anh trai, anh đem Cố Trường Tư làm con dâu nuôi từ bé của anh đi.” 
“Hả?” Trình Mặc Nhiên nhíu mày. 
“Dù sao anh cũng thích cô ấy, anh à, anh cũng thích Trường Tư chứ!” Trình Y Nhiên nói, “Trường Tư đáng yêu như vậy, ai cũng thích! Ừm, nhất định anh cũng thích!” 
“Anh trai, em rất thích cô bé, mềm mại đáng yêu, lại rất hiểu chuyện, dì chỉ dạy thật tốt!” 
“Anh, anh nói gì đi!” 
Trình Mặc Nhiên vỗ vỗ đầu cô một cái, “Nói bậy gì vậy, cô bé mới mấy tuổi.” 
“Sáu tuổi.” Trình Y Nhiên nói, cũng không hết hy vọng dò hỏi: “Anh, rốt cuộc anh có thích cô bé không?” 
“Cô bé còn quá nhỏ.” 
“Dạ.” Trình Y Nhiên vô lực gật đầu. 
“Cho nên, từ từ rồi sẽ đến.” Trình Mặc Nhiên nói, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng khác thường. 
“A?” 
“Sao?” 
“A!!!” Trình Y Nhiên thét chói tai! HẾT CHƯƠNG 9
Tác giả có điều muốn nói: 
Câu chuyện kết thúc ở đây, cuối tuần chắc sẽ có một chương về ba anh em, sau đó là một câu chuyện cũ. 
Về phần nguyên nhân… 
Tôi đã viết một câu chuyện dài. 
Tất cả dự tính đều đã làm được. 
Ví dụ như Cố Diễn kinh doanh cái gì, Cố Thần có gì hấp dẫn, Trường Tư tất nhiên là thành đôi cùng với Trình Mặc Nhiên!
Lynn có lời muốn nói: Lần này thì thật sự kết thúc rồi nhé cả nhà. Đây có thể coi là một món quà nhỏ mà chị em tụi mình muốn gửi tặng tới những bạn đọc đã ủng hộ Lynn’s House suốt những năm qua, cũng có thể gọi là món tráng miệng để chúng mình khởi động lại những dự án đang còn dang dở. Thời gian tới mình sẽ cố gắng hoàn thiện 2 bộ cũ là Mười tám vị ngọt và Tiệm cà phê Hải Đăng. Hy vọng mọi người có thể kiên nhẫn đợi chờ chúng mình thêm một chút thời gian nữa nhé. Chúc cả nhà ngủ ngon!