Trong phòng giáo vụ lúc này, Yến Hạ vẫn cố giải thích với thầy
" Thưa thầy, mảnh giấy đó không thể nào là giấy của em được."
" Làm sao thầy có thể tin em được, một người là học sinh có thành tích môn lí kém như em thì làm sao thầy có thể tin đây."
" Tờ giấy đó vốn là của Trúc Hân cố ý nhét vào tay em."
Trúc Hân ra vẻ vô tội, rưng rưng nước mắt.
" Em nói xem Trúc Hân học lí trước giờ vẫn tốt, vả lại tại sao bạn ấy muốn hại em."
" Em..." Yến Hạ cứng họng, quả thật cô không hiểu được tại sao bạn ấy lại hại mình, trước giờ cô đều không làm phật lòng ai vậy mà giờ lại bị vu oan đến thế.
Thấy Yến Hạ đã bị ép đến đường cùng, Lê Thiếu lên tiếng.
" Thưa thầy, em ngồi phía sau bạn Yến Hạ hoàn toàn không thấy bạn ấy viết vào giấy nháp, vả lại chính mắt em thấy tờ giấy đó rơi ra từ bạn Trúc Hân."
" Dù em có bênh vực Yến Hạ nhưng thầy cũng khó chấp nhận được"
Trúc Hân rụt rè lên tiếng, " Yến Hạ nếu cậu muốn chứng minh sao cậu không tự giải bài đó ngay tại đây đi." cô ta biết rõ thành tích môn lí của Yến Hạ không khá khẩm gì, bài đó lại là bài nâng cao, cô sẽ khó lòng giải được.
" Được." Yến Hạ lấy lại tinh thần, bình tĩnh trả lời.
Mọi người đều bất ngờ, sau đó cô lấy giấy viết ra tâm trung hết sức để giải đề bài ấy. Tuy có hơi chật vật nhưng Yến Hạ nhớ lại những lời giảng kĩ càng của Đức Anh mà cô đã giải ra đáp án. Đưa thầy xem, thầy Thấm nhìn một hồi lâu lên tiếng.
" Ừm... Quả thật cách giải có hơi lạ nhưng đáp án thì chính xác... Không ngờ em có thể giải được bài này."
" Như vậy đã chứng mình em không gian lận chưa ạ?"
Thầy quay sang nhìn Trúc Hân với đôi mắt nghi ngờ.
" Trúc Hân em giải thích xem tờ giấy này là của ai?"
" Em... Em chắc là giấy nháp của em làm rơi ạ..."
Lê Thiếu lên giọng nói " Vậy tại sao cậu nhét vào tay Yến Hạ?"
" Tớ .... Tớ chỉ là lúc đó sợ thầy bắt lỗi mình."
" Thầy quả thật thất vọng về em. Mai em mời phụ huynh cho thầy."
" Yến Hạ tớ xin lỗi."
" Không sao."
" Được rồi Lê Thiếu và Yến Hạ quay lại nộp bài rồi cũng về đi."
" Dạ cảm ơn thầy."
Trên đường về lớp,
" Cảm ơn cậu đã làm chứng cho tớ."
" Không sao. Giúp được cậu tớ thật sự rất vui."
" Tớ thật sự không hiểu tại sao Trúc Hân lại làm thế với tớ nữa..."
" Cậu đừng nghĩ nữa... Chuyện qua rồi."
" Cậu nghĩ xem cậu ấy sẽ bị phạt như thế nào?"
" Nếu là tớ có lẽ tớ sẽ nghỉ học, ở lại chỉ thêm nhục nhã" Lê Thiếu vừa nói vừa lộ lên vẻ mắt không quan tâm đến đáng sợ.
"..."
......................
Cùng lúc đó Trương Đức Anh chạy thật nhanh đến phòng giáo vụ. Đi đến góc cầu thang, Thô Xuân bước ra chặn đường cậu ta.
" Cậu đang đi đâu thế?"
" Tránh ra" Giọng của Đức Anh như thể đang rất tức giận.
" Cậu không cần gấp như vậy đâu"
" Ý gì?"
" Cô ấy không bị gì đâu. Trở về lớp rồi."
" Sao cô biết chuyện gì đang xảy ra."
" ... Nếu cậu ôm tớ một cái tớ sẽ nói có cậu biết." Thố Xuân nói chuyện với vẻ đùa giỡn, không để tâm đến sự mất kiên nhẫn của Trương Đức Anh lúc này.
" ..." Đôi mắt lạnh tanh nhìn cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
Trương Đức Anh mất kiên nhẫn, chuẩn bị rơi đi, Thố Xuân nghe thấy tiếng bước chân đang đi đến đây, cô ta biết đó là Lê Thiếu và Yến Hạ. Cô ta liền cố tình nắm lấy góc áo của Đức Anh mà ngã xuống.
" A " Cô ta giả vờ đập đầu vào tường.
Trương Đức Anh thấy vậy cũng rủ lòng thương mà tiến lại gần xem cô ta có sao không, đột nhiên Thố Xuân nhào tới ôm lấy cổ của Đức Anh thật chặt, cảnh tượng này đã lọt vào mắt của Yến Hạ đứng phía trên cầu thang. Cô ta nhếch miệng cười với Yến Hạ, Yến Hạ cảm giác như tim bị xé ra làm đôi vậy, cô quay người chạy đi, Lê Thiếu đuổi theo miệng khẽ nụ cười vui sướng.
Trương Đức Anh bất ngờ bị ôm liền đẩy cô ta ra.
" Cậu đang làm gì vậy?"
" Xin lỗi, thật ra tớ... Tớ thật sự thích cậu mà..."
" Thì sao tôi không khích cô."
" Tại sao chứ? Tại sao đối với tớ cậu luôn không rãnh, không tiện, và giờ thì không thích chứ?"
" Tôi đã nói rồi tôi không thích cô. Tránh ra tôi đang bận."
Thố Xuân ngồi khụy xuống đất như gục ngã
" Ha... Tớ nói cậu biết, tớ không có được cậu thì đừng mong người khác có được."
"..."
Trương Đức Anh bỏ mặc cô ta ngồi đó, tìm đến thầy Thấm
" Sao em lại tớ đây vậy Đức Anh?"
" À dạ... em nghe nói có chuyện xảy ra em đến tìm hiểu ạ. Cho em hỏi bạn học lớp 12A5 ở đây đâu rồi ạ?"
" Yến Hạ à. Em ấy vừa mới về rồi."
" Vâng em cảm ơn"
......................
Yến Hạ chạy nhanh về lớp lấy balo và lập tức ra về, Lê Thiếu đuổi theo phía sau cũng ra về theo...
" Yến Hạ! Chờ tớ với."
Rời khỏi sân trường một đoạn, Yến Hạ từ từ bước chậm lại, rồi dừng hẳn. Cô cuối đầu nhìn xuống đất, có một cảm giác vô cùng ấm ức và khó chịu đang chen lấn nhau trong lòng ngực cô. Lê Thiếu cũng đã đuổi kịp đến,
" Yến Hạ cậu sao thế? Chạy nhanh vậy."
" ..."
" Cậu đang buồn vì bị đỗ oan sao?"
" Không... Không phải chuyện đó."
" Được rồi không thì tốt, về thôi."
" Ừm."
Yến Hạ quay đầu nhìn về phía trường học, mắt cô như đang chờ đợi điều gì đó nhưng rồi lại quay lưng bước đi.
Trương Đức Anh đã chạy thật nhanh ra về, nhưng trước mắt lại là cảnh tưởng Lê Thiếu đang an ủi Yến Hạ và họ cùng nhau ra về. Đức Anh muốn chạy đến hỏi thăm nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ Yến Hạ đang nói chuyện cùng Lê Thiếu hăng say, cậu ta còn búng vào trán Yến Hạ. Trương Đức Anh liền khựng cả người, gương mặt trở lại dáng vẻ lạnh lùng có chút sát khí, quay đầu bước lại vào trường.
Trong lúc đó Yến Hạ và Lê Thiếu đang trò chuyện với nhau.
" Yến Hạ, cậu thật sự không sao chứ?"
" Ừm"
" Tớ chỉ vẫn chưa tin bạn ấy làm vậy với tớ?"
Yến Hạ bây giờ cậu đang nói về cô bạn kia hay là Trương Đức Anh đây? Lê Thiếu thầm nghĩ.
" Ừm" Lê Thiếu búng vào trán Yến Hạ một cái.
Yến Hạ giật mình, phản xạ che lấy cái trán nhỏ.
" Cậu làm gì vậy?"
" Tớ chỉ muốn cậu tỉnh táo ra thôi."
" ..."
" Đau lắm hả?"
" Không sao"
Im lặng một lúc, Yến Hạ lẩm bẩm hỏi
" Cậu quen biết Thố Xuân lâu chưa?"
" Em ấy à... Ừm bọn tớ là họ hàng gần nên cũng thân thiết."
" Vậy cô ấy có bạn trai chưa?"
Lê Thiếu biết rõ câu trả lời nhưng vẫn cố tình nói dối
" À hình như là có rồi. Tớ hay thấy em ấy thân thiết với bạn trai mình lắm mà em ấy hình như.. Không muốn công khai-"
" Đủ rồi. Tớ về trước nha."
Lê Thiếu biết rõ trong đầu Yến Hạ lúc này đang nghĩ gì
Yến Hạ tớ xin lỗi, tớ biết cậu sẽ tổn thương nhưng chỉ cần tớ có được cậu tớ nhất định sẽ bù đắp...
......................
Yến Hạ cũng đã về tới nhà với bao tâm sự trong lòng, đi thẳng về phòng, cô gục đầu vào giường, đầu óc lúc này đều rối ren không biết bản thân đang bị gì.
/ Tiếng gõ cữa/
" Yến Hạ? Con về rồi à? Chuẩn bị ra ăn cơm nè." Là mẹ cô đang đứng trước cửa gọi.
Yến Hạ vùi đầu vào chăn nói " Con ăn ở trường rồi, hôm nay con không ăn."
" Vậy lát ra lấy sữa uống nhé con"
" dạ ..."
Con bé này kì lạ quá. Bình thường về nhà vẫn sẽ ăn cơm cùng mọi người mà. Chắc hôm nay mệt lắm.
Với hàng vạn suy nghĩ trong đầu Yến Hạ không thể nào bình tĩnh được, cứ vùi đầu vào chăn
Cậu ấy....
Cảm giác day dứt gì thế này? Đây là... đau lòng sao?
Mình đã nhìn thấy cậu ấy ôm cái cô hoa khôi đó... Mà mình có quyền gì chứ?
Cô ấy có bạn trai mà không lẽ nào cậu ấy là...
Cũng phải thôi họ đẹp đôi quá chừng mà. Vậy... Còn mình thì sao? Sao cậu ấy lại tỏ ra quan tâm và đi chơi cùng mình? Mình là gì đây....
Phải ha từng đầu vốn là người xa lạ thôi mà ... Nếu mình còn gần gũi với cậu ấy chỉ sợ lại dẫm lên vết xe đỗ năm đó...
Từng dòng suy nghĩ tiêu cực chiếm lấy Yến Hạ, nước mắt cũng đã âm thầm rơi...
Đoạn tình cảm đơn phương này sao lại khiến người ta đau lòng đến thế?