Khương Cách đón nhận ánh mắt của anh, ánh nắng phản chiếu trong đôi mắt nâu của cô. Cô bình tĩnh nhìn anh hỏi: “Anh không muốn cưới em sao?”
Khương Cách mặc bộ sườn xám đỏ thẫm, mái tóc đen mượt, đôi môi đỏ rực, làn da trắng như tuyết. Cô tựa người vào anh, mùi lê ngọt lịm trên người cô vờn bên cánh mũi. Màn sương mù dưới đáy lòng anh bỗng chốc bị tia sáng xua tan đi.
Ánh sáng ấy đến từ phía cô, trái tim đã cứng đờ vì mệt mỏi của anh bỗng chốc được sưởi ấm mà trở nên mềm mại, mọi giác quan như được sống dậy. Anh như một người bệnh rốt cuộc đã phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo giác, cô đã cứu rỗi anh khỏi cơn ác mộng.
Khương Cách vẫn sống sót đứng trước mặt anh, cô không phải người bị anh bắn chết. Ánh mắt Quý Tranh nhìn cô như có vạn điều muốn nói, nhưng anh chỉ khẽ gật đầu: “Anh muốn cưới em.”
Khương Cách mỉm cười, Lý Nam và Tiểu Bàng cũng cười theo. Mỗi lời nói cử chỉ giữa Khương Cách và Quý Tranh đều tràn đầy ngọt ngào. Tiểu Bàng vừa vui mừng vừa cảm động, cô ấy thấy Dưa Hấu đang chập chững bò lên váy Khương Cách thì nói: “Ơ kìa, Dưa Hấu cũng muốn chụp hình à.”
Khương Cách bế Dưa Hấu lên rồi tựa vào vai Quý Tranh, nói: “Vậy chúng ta chụp thêm một tấm nữa.”
Lý Nam đáp lời rồi nhận lấy điện thoại chụp hình.
Phòng khách đông người náo nhiệt. Tiếng chí chóe đấu khẩu của Lý Nam và Tiểu Bàng khiến phòng khách càng thêm sinh động mà huyên náo. Quý Tranh và Khương Cách ngồi trên ghế sô pha, cô mỉm cười nhìn Lý Nam và Tiểu Bàng, tay vuốt ve Dưa Hấu, khung cảnh ấm áp mà vui vẻ.
Quý Tranh bỗng thở dài một tiếng nhẹ nhõm.
Chụp ảnh xong, Khương Cách và Quý Tranh đi thay quần áo. Lý Nam và Tiểu Bàng vốn định rời đi, lại bị Khương Cách giữ lại ăn cơm trưa.
Khương Cách bận rộn nấu nướng trong phòng bếp. Lý Nam và Tiểu Bàng thấy thế thì vừa mừng vừa lo, chỉ đứng bên ngoài chứ không dám vào giúp. Mấy năm qua bọn họ chăm lo cho Khương Cách, hiện tại Khương Cách lại nấu cơm cho bọn họ, bọn họ nhất thời cảm thấy không quen.
Cô ngước mắt nhìn hai người thập thò ở cửa, nói: “Hai người ngồi ghế sô pha chờ đi, khi nào nấu xong tôi sẽ gọi.”
Quý Tranh đang rửa rau, nghe cô nói thế thì bèn quay đầu sang cười với Lý Nam và Tiểu Bàng.
Lý Nam bám vào khung cửa, thấy Khương Cách nấu nướng thành thạo như thế, anh ấy cảm khái: “Không ngờ Khương Gia thuộc dạng vợ hiền dâu đảm nhỉ?”
Nghe anh ấy nói, Khương Cách đóng nắp nồi lại rồi lừ mắt nhìn sang. Cái lườm ấy lạnh mà sắc hệt như ánh mắt bình thường của Khương Cách, bầu không khí trong phòng bếp lập tức đông cứng lại.
Lý Nam sợ đến mức ho khù khụ, bèn cuống quít sửa lời: “Lâu nay cứ tưởng Khương Gia thuộc dạng phụ nữ mạnh mẽ.”
Khương Cách vẫn lạnh lùng nhìn anh ấy.
Tiểu Bàng lại hào hứng ghim thêm một nhát: “Phụ nữ mạnh mẽ cũng có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Anh rõ ràng là có thành kiến với Khương Gia.”
“Không có mà!” Lý Nam đáng thương giải thích, chỉ biết cầu cứu Quý Tranh.
Quý Tranh thấy ánh mắt cầu cứu thì khẽ cười. Thấy Khương Cách vẫn nghiêm mặt, anh vừa mở nắp nồi xem thức ăn, vừa thấp giọng nói: “Đừng nghịch nữa nào.”
Nghe anh nói, Khương Cách quay đầu nhìn anh cười tít mắt: “Em dọa anh ấy thôi.”
Giọng cô trong veo mềm mại khác hẳn dáng vẻ lạnh lùng lúc nãy.
Lý Nam: “…” Anh ấy vẫn nơm nớp lo sợ.
Bốn người ăn cơm trưa, sau đó Khương Cách lại chơi với Dưa Hấu thêm một lát. Lý Nam và Tiểu Bàng chuẩn bị đi, Khương Cách và Quý Tranh ra ngoài tiễn bọn họ.
Bốn người đi ra đầu hẻm, Lý Nam cầm lồng mèo, chợt nhớ ra chuyện gì đó, anh ấy quay đầu lại nói với Khương Cách: “Phải rồi Khương Gia, tối qua tôi mới hay tin, có khả năng đạo diễn Tiền sẽ khởi quay sớm hơn dự kiến, vì muốn kịp tham dự Liên hoan phim quốc tế Tokyo.”
Khương Cách hỏi: “Phía đạo diễn Tiền Dĩnh đã liên lạc với chúng ta chưa?”
“Vẫn chưa.” Lý Nam nói: “Đây chỉ là tin tức ngầm, chưa chắc đã chính xác. Tôi chỉ nói trước để Khương Gia kịp chuẩn bị.”
Bộ phim ba phần của đạo diễn Tiền Dĩnh đều nhắm đến giải thưởng tại Liên hoa phim Tokyo, vai diễn này vô cùng quan trọng đối với Khương Cách. Nếu được đề cử tại Liên hoan phim quốc tế Tokyo lần này, bộ phim cũng sẽ giành được một xuất đề cử tại Liên hoan phim Châu Á. Với hạng mục đề cử này, sự nghiệp của Khương Cách sẽ bước lên một tầm cao mới.
Những lịch trình khác có thể tạm thời dời đi, nhưng vai diễn này không thể chờ. Chỉ cần có chút biến động, Lý Nam sẽ lập tức báo cho Khương Cách.
Khương Cách trả lời: “Tôi biết rồi.”
Bọn họ đứng đầu ngõ trò chuyện thêm vài câu rồi lên xe. Xe khởi động, bọn họ hạ cửa kính vẫy tay tạm biệt Quý Tranh và Khương Cách.
Chiếc xe lăn bánh ra đường lớn, Khương Cách quay đầu lại nhìn Quý Tranh rồi nói: “Về nhà thôi.”
Một giờ chiều là thời điểm oi bức nhất trong ngày, ánh mặt trời gay gắt trải khắp nơi, chỉ mới ra ngoài một chút thôi mà người đã rịn mồ hôi. Quý Tranh đáp lời cô rồi quay người trở về nhà. Anh đưa tay định nắm lấy tay Khương Cách, nhưng cô lại tránh đi. Anh mỉm cười nhìn sang, Khương Cách đang đứng phía sau định nhảy lên lưng anh.
Bờ lưng anh rộng lớn, Khương Cách vốn nhẹ cân, lúc cô nhảy lên lưng anh, cơ thể của anh vẫn đứng vững không chút chênh vênh.
“Quý phu nhân nhẹ quá.” Quý Tranh mỉm cười cõng cô.
Khương Cách ôm cổ rồi tựa đầu lên vai anh, cười híp mắt nhìn anh nói: “Là vì Quý tiên sinh quá mạnh.”
Giữa trưa hè yên tĩnh chỉ có tiếng ve kêu râm ran, có cơn gió thổi qua mang theo mùi cỏ cây thơm mát. Trong con hẻm chỉ có bọn họ, vành tai chạm tóc mai, ngọt ngào mà ấm áp.
Về đến nhà, hai người cùng dọn dẹp bếp và phòng ăn rồi đi tắm, sau đó thì lên giường ngủ trưa.
Trong phòng ngủ có điều hòa, vừa tắm rửa xong, cả người mát mẻ sạch sẽ. Làn da hai người ma sát với nhau, xúc cảm mềm mại mà lán mịn. Khương Cách ngoan ngoãn rúc người trong vòng tay anh, Quý Tranh ôm lấy cô. Hai người cũng không đi ngủ vội.
Quý Tranh cong ngón tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô. Chợt nhớ đến những lời Lý Nam nói trước khi rời đi, anh hỏi Khương Cách: “Bộ phim của đạo diễn Tiền Dĩnh khởi quay sớm hơn dự kiến, phải làm sao bây giờ?”
Dạo gần đây anh tập bắn hàng ngày, lòng bàn tay có vẻ đã trở nên thô ráp như lúc trước. Ngón tay anh khiến cả người cô như tê dại. Khương Cách dụi mặt vào lòng bàn tay anh, nói: “Khi nào anh hồi phục em sẽ đi, nếu không em sẽ tiếp tục ở lại đây với anh.”
“Vai diễn này rất quan trọng.” Quý Tranh nhắc nhở.
“Nhưng anh quan trọng hơn.” Khương Cách nói, “Anh là người quan trọng nhất cuộc đời em.”
Khi hai người ở bên nhau, cô không bao giờ ngại nói những lời âu yếm, lời nói của cô bộc trực mà bạo dạn, luôn khiến trái tim Quý Tranh đập loạn nhịp, máu trong người anh như sôi trào. Anh khẽ hôn lên môi cô, cô không hề né tránh mà phối hợp ôm lấy anh.
Nụ hôn này nhẹ nhàng không khiêu gợi, chỉ là một liều thuốc an ủi tinh thần.
Khương Cách chưa bao giờ hỏi về việc thôi miên của Quý Tranh. Hiện tại Quý Tranh đã thoải mái hơn lúc vừa rời khỏi bệnh viện quân đội, Khương Cách nâng khuôn mặt anh rồi hôn lên chóp mũi anh. Vừa tắm rửa xong, cả người anh thơm mát sạch sẽ.
Cô hỏi Quý Tranh: “Hôm nay trong lúc thôi miên, anh nhớ được điều gì?”
Vẻ dịu dàng trong mắt anh nhạt đi, anh khựng lại một lúc lâu, ánh mắt chăm chú nhìn cô như đang xác nhận gì đó. Sau khi xác nhận xong, Quý Tranh ôm cô nói: “Anh nhớ lại những chuyện không tốt, anh giết rất nhiều người.”
Mà phát súng cuối cùng ấy, anh ngỡ rằng mình đã bắn chết Khương Cách. Dù đó chỉ là ảo giác mà tên trùm ma túy tạo nên, nhưng cảnh tượng ấy vẫn khiến tinh thần anh sụp đổ nghiêm trọng.
“Đừng để em trong trí tưởng tượng của anh làm ảnh hưởng đến anh.” Khương Cách nhớ lại những lời Chương Đình nói với mình. Chướng ngại tâm lý của Quý Tranh bắt nguồn từ cảm giác tội lỗi trong thâm tâm, anh cho rằng mình đã gây nên tội ác không thể tha thứ, cảm thấy mình không xứng với kỳ vọng của cô, cũng cảm thấy rằng cô sẽ không lý giải và tha thứ cho mình.
Khương Cách nhìn Quý Tranh nói: “Trong mắt em, cho dù anh làm gì, em cũng sẽ tha thứ cho anh.”
Quý Tranh giống như một con thú bị vây khốn dồn vào chỗ chết. Anh chao đảo trong khoảng tối ấy, cả người đầm đìa vết thương, nhưng lại không thể chạy thoát. Tại thời khắc anh tuyệt vọng nhất, Khương Cách đã bước đến vỗ về anh, giúp anh thanh tỉnh lại, rồi nắm tay dẫn anh ra khỏi góc tối ấy.
Cô gái trong vòng tay anh như một nguồn sáng ấm áp. Cô đã tẩy trang, trông cô vẫn như lần đầu gặp gỡ. Đôi mắt hoa đào màu nâu, sóng mũi cao, đôi môi đỏ hồng, làn da trắng nõn mịn màng, mùi hương ngọt ngào.
Trái tim Quý Tranh như được xoa dịu, anh cúi đầu hôn Khương Cách.
Buổi chiều mùa hè cũng thích hợp để ân ái, giữa tiếng ve râm ran trong căn phòng mát lạnh, bọn họ chìm đắm trong khoái cảm nhục dục. Ái ân qua đi, cơ thể và tinh thần đều rã rời, Khương Cách mệt mỏi thiếp đi.
Tiếng hít thở của cô gái trong vòng tay khẽ khàng mà đều đều. Bóng người màu đỏ trong trí nhớ anh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, anh nhắm mắt lại. Từ khi gặp chuyện, đây là lần đầu tiên Quý Tranh thư thả đến vậy, thậm chí trong giấc ngủ trưa anh còn nằm mơ.
Trong không khí là mùi cháy khét từ thi thể động vật bị thiêu đốt, bên tai anh văng vẳng tiếng trò chuyện của người dẫn đường và người trong đội phòng chống săn trộm. Quý Tranh cầm súng khẩy đống xác chết, lấy ra một món đồ.
Mặt ngoài của món đồ đã bị cháy xém, vài mảng trắng ngà lộ ra dưới lớp tro đen. Quý Tranh cúi người nhặt lên rồi dùng găng tay lau sạch, món đồ kia nằm gọn trong bàn tay anh.
“Răng báo hoa mai.” Người dẫn đường nhìn thấy thì nói với anh bằng tiếng Anh.
Ánh mắt anh ta đầy bi thương, đây là quê hương của anh ta, báo hoa mai là biểu tượng của quốc gia này. Nhưng bởi vì bọn săn trộm, số lượng báo hoa mai càng lúc càng ít đi. Vào nước đường cùng, bọn họ đành phải liên hệ Liên Hợp Quốc, đội ngũ của Quý Tranh đang làm nhiệm vụ duy trì hòa bình được điều đến tiếp viện.
Đây là nơi đốt thi thể đầu tiên mà bọn họ tìm thấy trong hôm nay, tiếp theo bọn họ phải lần theo dấu vết này để đuổi bắt bọn săn trộm. Phải nhanh chóng tóm gọn bọn săn trộm vào trước sáng mai, nếu không sẽ càng có nhiều báo đốm chết trong tay bọn chúng.
Quý Tranh đưa chiếc răng báo cho người dẫn đường, anh ấy lại lắc đầu cười nói: “Cậu giữ lại làm kỷ niệm đi.”
Quý Tranh mỉm cười nói cảm ơn. Anh cất chiếc răng báo đi rồi nhìn về phía xa.
Lúc vừa đến nơi đốt thi thể, Quý Tranh đã nhìn thấy nhóm người ở gốc cây khô bên kia. Thoạt nhìn có vẻ bọn họ đến chụp ảnh, có khoảng mười mấy người, gồm người dẫn đường, nhiếp ảnh gia, trợ lý, và người mẫu.
Người mẫu là một cô gái cao gầy mảnh mai, cô mặc một chiếc váy bằng sa màu đỏ, đang đứng cạnh cành cây khô. Thoạt nhìn cô còn rất trẻ, mái tóc xõa bên vai, ngọn gió khô nóng thổi mái tóc cô ấy lướt qua xương quai xanh mảnh khảnh. Nắng chiều nhuộm làn da cô thành màu mật ong, vẻ mặt cô lạnh tanh đứng nhìn con báo hoa mai đang cắn xé đồ ăn.
Giữa tháng Tám, thảo nguyên Châu Phi sắp bước vào mùa khô, thời tiết hanh khô nóng bức. Hoàng hôn nhuộm đỏ cả thảo nguyên khô héo, tà váy sa màu đỏ của cô tung bay như một đốm lửa giữa đồng cỏ.
Dường như phát giác được ánh mắt của anh, cô ngước mắt lên, đôi mắt hoa đào sắc bén đầy nguy hiểm chất chứa cảnh giác.
Gió thổi lồng lộng, nhịp tim Quý Tranh như vang vọng cả thảo nguyên mênh mông. Quý Tranh cất súng đi, nương theo ngọn gió thảo nguyên đi về phía cô.
Thấy anh tiến đến, cả người cô lập tức trở nên căng thẳng. Anh khẽ bật cười rồi nhìn thoáng qua con báo đốm bên cạnh cô, rồi bắt chuyện với cô.
“Có sợ không?”
“Không sợ.”
“Không sợ thì sao mặt em trắng bệch thế?”
“Da tôi vốn trắng thế rồi.”
“Đúng là rất trắng.”
Cô không nói tiếp mà chỉ ngước nhìn anh, vẻ sắc bén và căng thẳng trong mắt đã dịu đi. Nhưng khi nhìn sang con báo đốm lại bất giác trở nên sợ hãi.
Trái tim Quý Tranh như bị siết chặt.
…
Trưa nay Khương Cách ngủ rất ngon giấc, lúc tỉnh dậy, ánh nắng ngoài sân cũng đã nhạt dần. Nắng chiều lọt qua khe cửa, mang đến cảm giác biến nhác lưu luyến.
Cô mở mắt, Quý Tranh đang nằm bên cạnh, lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Giấc ngủ trưa hơi dài, Khương Cách vẫn còn mơ màng. Cô nhắm chặt mắt lại để bản thân tỉnh táo hơn một chút, nhưng sau khi nhắm mắt, dường như cô lại muốn ngủ tiếp.
Khương Cách lúc vừa tỉnh ngủ khác hẳn Khương Cách lúc bình thường, lúc tỉnh táo cô sắc bén lạnh lùng, lúc vừa thức giấc cô lại nhu mì mà dịu dàng, thậm chí lúc đang lim dim chưa tỉnh, trông cô có phần ngây thơ đáng yêu.
So với bảy năm trước, cô đã thay đổi phần nào, ngũ quan càng sắc nét hơn, cũng biết cách che giấu tâm trạng hơn, người ngoài sẽ không thể dễ dàng nhìn thấu.
Nhưng dường như cô cũng không thay đổi chút nào, khi đứng trước mặt anh, cô chưa từng che giấu bản thân. Mọi nỗi sợ hãi, lo lắng và băn khoăn của cô luôn hiện rõ khi đứng trước anh.
Cô chợp mắt thêm một lát, thấy anh không trả lời mình, cô lập tức mở mắt ra, đôi mắt nâu long lanh như chứa nước. Cô nhận ra anh có gì đó bất thường, vừa định hỏi, Quý Tranh đã lên tiếng trước.
“Những thứ xinh đẹp luôn khiến người ta thèm muốn.”
Cùng một câu nói, cùng một người nói, nhưng lại có phần khác bảy năm trước.
Khương Cách ngẩn người.
Quý Tranh hỏi: “Biết tại sao khi ấy anh lại nói vậy với em không?”
Trái tim Khương Cách đập rộn rã trong lồng ngực, ánh mắt cô sững sờ.
Quý Tranh nhìn vào mắt cô mỉm cười, rồi cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn ấy như gió trên thảo nguyên vừa dịu dàng vừa mãnh liệt, chiếm trọn lấy tâm trí cô. Anh lật người áp cô xuống giường, hai tay anh chống hai bên người cô, ôm gọn cô vào lồng ngực mình.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, đôi mắt đen như hồ nước sâu thẳm. Anh trầm giọng nói: “Bởi vì khi ấy anh cũng muốn có được em.”