" Xuất viện được chưa? Mình muốn về ký túc!" Mỹ Lâm chịu không nổi cái cảnh ở bệnh viện lạnh lẽo này, mè nheo với Ngọc Trân và Hâm Đình.
Ngọc Trân rất ra dáng một người mẹ nói :" Không, cậu và Di Giai đều đang bệnh, ở lại để theo dõi chứ!"
Di Giai quay người lại nói :" Mình không sao! Vẫn ổn mà!"
Tuấn Triết lo lắng hơn cả mọi người, luôn miệng nói nên ở lại theo dõi thêm mấy ngày nữa. Di Giai khẽ cau mày nói :" Dù gì cũng chỉ là nhiễm lạnh. Về nhà tự điều chỉnh lại là được. Hơn nữa mình còn nhiều thứ cần phải học. Ngọc Trân và Hâm Đình có thể làm thủ tục xuất viện được không? Chi phí hết bao nhiêu mình trả!"
Hâm Đình liền gật đầu tỏ ý được, sau đó lại quay sang Di Giai giống như muốn nói mà không nói được. Di Giai quay lại hỏi :" Sao vậy?"
" Cái này...viện phí Tuấn Triết đã thanh toán hết cho hai cậu rồi!"
Hâm Đình trả lời, Tuấn Triết dường như quay mặt đi giả ngu. Di Giai thở dài, bảo mọi người làm thủ tục xuất viện. Còn cô tự mình xuống giường xếp lại đồ vào túi xách, Tuấn Triết nhanh tay giúp cô. Di Giai nghiêm túc nói :" Mình tự làm được!"
" Nhưng mà cậu đang ốm!"
Di Giai nhàn nhạt trả lời :" Mình không sao!"
\* \* \*
" Di Giai! Có người gửi đồ cho cậu này!"
Một cô gái chạy qua ngó vào phòng cô nói, Di Giai nặng nề ngồi dậy nhìn ngạc nhiên hỏi :" Mình có hả? Gì vậy?"
" Không biết đâu! Mình để bàn nhé!"
Cô gái đó để ở bàn rồi chạy đi, Di Giai vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì! Mấy ngày nay cô đâu có đặt đồ gì đâu. Cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn chóng mặt cản trở cô.
" Di Giai cậu mua gì đây? Cậu đặt cháo hả?" Ngọc Trân để hộp cháo xuống bàn, hỏi gói hàng và một túi đựng thức ăn trên bàn.
Cô chống tay lắc đầu khó chịu nói :" Mình không biết nữa! Mang tới hộ mình với!"
Ngọc Trân đưa hộp hàng tới cho Di Giai, cô nhận lấy đọc tên người gửi :" Lục Thành!"
" Lục Thành gửi cho cậu? Anh ta sao lại gửi cháo cho cậu?"
Di Giai lắc đầu, cô với lấy con dao dọc giấy trên kệ mở ra. Bên trong là những gói thuốc nhỏ xinh, kèm chỉ dẫn rõ ràng, bên cạnh còn có hộp trà được gói cẩn thận.
Ngọc Trân ôm miệng ngạc nhiên không ngờ nói :" Anh ấy biết cậu ốm sao?"
" Hôm qua mình có nhắn tin với anh ấy! Không nghĩ rằng anh ấy lại gửi thuốc đến cho mình!"
Di Giai bỏ đống đồ sang một bên, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn tới Lục Thành.
[ Sao anh gửi thuốc cho em vậy?]
" Phải nói tên này cũng tốt nhỉ? Nghe tin cậu ốm đêm qua thôi! Sáng nay đã gửi hoả tốc tới rồi! Lại còn kèm cháo nữa!"
Ngọc Trân cảm thán nói, Di Giai cũng gật đầu tán thưởng theo.
Tiêu Chiến vừa báo cáo kết quả buổi concert với giám đốc. Bàn một chút chuyện về lịch trình sắp tới sau đó mới rời đi. Quản lý đuổi theo anh nói :" Anh vừa giúp chú gửi cháo và thuốc cho cô gái đó, ship hoả tốc thì có lẽ tới rồi!"
" Cảm ơn anh!"
Tiêu Chiến gật đầu cảm ơn nói, lấy điện thoại từ trong túi ra xem thông báo. Đêm qua khi kết thúc buổi concert, anh lo lắng vô cùng khi nghe tin cô bị ốm. Nhưng không biết phải làm gì cho cô, cũng may rằng cô có bạn cùng phòng bên cạnh chăm sóc.
[ Thuốc đã được chia theo liều lượng sẵn rồi! Mấy ngày này em uống thuốc nhiều sẽ nóng trong người! Có trà giải nhiệt rất tốt, em thử dùng đi nhé!]
Rất nhanh đã có phản hồi tin nhắn từ cô.
[ Em biết rồi! Cháo này anh nấu sao?]
[ Không hợp khẩu vị em?]
Di Giai đỏ bừng má, không biết là do hơi nóng bốc lên từ bát cháo hay là do cô ngại ngùng. Tuy chỉ là chút thuốc và cháo được gửi qua shipper, cũng chỉ là lời hỏi thăm qua tin nhắn nhưng cảm giác ngọt ngào vẫn không giấu nổi mà lâng lâng trong người.
[ Cháo rất ngon!]
Tiêu Chiến cười ngây ngốc, lưu hình ảnh cô vừa đăng trên trang cá nhân về lặng lẽ giấu đi. Đôi mắt hạnh đào trong trẻo cùng biểu cảm đau buồn khiến anh không nhịn được mà muốn cưng chiều.
Hâm Đình đi lại trong phòng suy nghĩ một lúc rồi giật bắn mình quay sang phía Di Giai nói :" Nếu đã có lòng nấu cháo gửi cho cậu! Chứng tỏ hai người cùng thành phố! Nếu hai người cùng một thành phố, chẳng lẽ tới tận nơi gặp cậu khó khăn đến vậy sao?"
Di Giai ngừng tay lại, thực ra trong lòng cô cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này! Nhưng cũng tìm ra rất nhiều câu trả lời khác để giải đáp những câu hỏi đó.
" Có lẽ anh ấy bận hoặc anh ấy ngại chăng!"
Cô lại lặng lẽ ăn cháo do chính anh nấu mà lướt weibo. Weibo mấy ngày hôm nay vô cùng náo nhiệt, cũng bởi vì buổi concert của Tiêu Chiến vô cùng thành công, thu lại được số nhiệt khổng lồ. Chỉ tiếc rằng cô bỏ lỡ buổi tối thứ hai đó! Lại càng không có cơ hội trả lại áo cho anh.
Bỏ lỡ quá nhiều rồi!
Nhắc đến chiếc áo đêm đó, Di Giai chợt nhớ ra gì đó, cô vội vào weibo của Tiêu Chiến. Weibo có một tính năng, nếu bạn nhắn tin cho đối phương, mà đối phương chưa follow lại bạn thì bạn chỉ được gửi đi tối đa ba tin nhắn.
Cô suy nghĩ một lúc, vẫn là hạ quyết tâm nhắn tin đến weibo của anh. Cho rằng là nếu anh không đọc thì ít ra cũng có phòng làm việc của anh đọc qua.
[ Chào anh, em là cô gái may mắn đêm concert hôm đó được anh cho mượn áo! Nhưng xui xẻo em lại lỡ buổi concert thứ hai! Em không biết cách nào có thể trả lại áo cho anh! Nếu anh đọc được tin nhắn này có thể nhắn tin lại weibo này!]
[ Em vẫn chờ tin nhắn từ anh.]
Di Giai gửi đi rồi còn đọc lại xem bản thân có viết sai ở đâu hay không. Cô thở dài rồi lại quay trở lại lướt weibo, một bài viết cùng hình ảnh đi kèm khiến cô sặc cháo, ho muốn rách cổ họng.
[ Danh tính cô gái được Tiêu Chiến cho mượn áo đêm concert!]
Ngọc Trân quan tâm quay lại hỏi cô :" Sao thế?"
Cô đưa điện thoại cho Ngọc Trân, còn mình đi lấy giấy lau chỗ cháo vương ra ngoài. Ngọc Trân cũng ngạc nhiên không kém, đọc to ngoài miệng.
[ Cô gái may mắn đã được Tiêu Chiến chú ý và cho mượn áo đêm concert là ai? Có lẽ các bạn đã quên, hai năm trước chính cô gái này đã khiến nhiều người ngưỡng mộ, là thủ khoa đầu vào của đại học Thanh Đại, bỏ xa các đối thủ khác. Không những thành tích học tập đáng nể, mà còn sở hữu nhan sắc cực kỳ xinh đẹp làm các cô gái ghen tỵ không thôi! Là tôi, tôi cũng bị vẻ đẹp tri thức này thu hút mà thôi!]
Bên dưới còn kèm thêm một số ảnh đời thường của Di Giai. Bài viết tăng lượt tương tác một cách chóng mặt, Tiểu Phi Hiệp hay người qua đường đều nán lại mà hóng chuyện vui.
[ Cậu ấy cùng trường cấp ba với tôi! Cực kỳ xinh đẹp đó!]
[ Thông minh xinh đẹp lại còn may mắn! Cô gái này kiếp trước cứu cả thế giới đúng không?]
[ Mấy năm trước đều là con trai thủ khoa đầu vào, ấy vậy mà cô gái này lại đánh bại hàng ngàn học bá khác để đứng top 1! Đỉnh!]
[ Xinh đẹp như vậy, được Chiến ca để ý cũng phải thôi!]
[ Đây chẳng cô bạn thân của hoa khôi trường Thanh Đại sao? Là Diệp Ngọc Trân thì phải?]
[ Xinh đẹp quá vậy! Học thức cũng không ai sánh được nữa!]
[ Không lẽ Chiến ca đã bị cô gái này thu hút rồi sao?]
[ Các cô thấy chưa? Đâu phải cứ hâm mộ idol là sẽ học kém đâu! Người ta vẫn xếp thứ nhất toàn trường kìa!]
[ Tối hôm đó tôi có gặp cô gái này rồi! Không những xinh đẹp mà còn cực kỳ lễ phép!]
[ Ai đó cho tôi xin weibo của chị này đi! Tôi thích chị này quá!]
[ Chị này đúng gu tôi luôn đấy! Thậm trí Chiến ca công khai tán tỉnh chị thì tôi cũng ủng hộ!]
[ Chị này mấy năm trước chẳng phải là người ngang ngược đứng đầu toàn khoá tất cả các môn hay sao?]
[ Trời đất ơi, ai mà khéo đẻ quá vậy! Mát lòng mát dạ!]
...
Weibo của cô chẳng mấy chốc tăng thêm lượt follow. Di Giai hoảng quá mà tắt điện thoại, không những được mang lên weibo, mà douyin hay diễn đàn trường đều có bài viết về cô.
" Di Giai, cậu thành người nổi tiếng rồi này!" Ngọc Trân vừa vui vừa bực nói.
Di Giai lắc đầu sợ hãi :" Thôi, thôi tha mình đi!"
Bây giờ, ngoại trừ gia thế của Di Giai ra thì bọn họ đang tìm kiếm những tin tức về cô. Từ học vấn hay giải thưởng cô đạt được đều mang ra bàn tán xôi nổi. Di Giai đau đầu không biết làm sao, bây giờ ra ngoài hành lang ký túc cũng bị mấy người nhìn nhìn trỏ trỏ.
Tiêu Chiến đang nằm trên giường có chút lười biếng không muốn động. Nhìn những tia nắng đang len lỏi theo những kẽ hở trên cửa sổ in trên nền nhà màu nâu. Cả căn phòng sáng bừng bởi không khí mùa hè đang dần tới. Anh với lấy điện thoại để tủ giường, chech từng thông báo hiển thị trên màn hình.
" Gì đây?" Tiêu Chiến tưởng mình đọc nhầm hay chưa tỉnh ngủ, dụi mắt mấy lần nhìn lại màn hình điện thoại. Thông báo tin nhắn weibo gửi tới làm anh không biết nên vui hay nên buồn. Cô còn cẩn thận nhắn tin cho anh để xin thông tin gửi lại áo.
Anh vắt tay lên trán bất lực, tại sao cô không giữ luôn đi chứ. Nếu muốn trả lại thì nhất thiết phải thẳng thắn vậy sao? Tiêu Chiến nhấn follow lại Di Giai, để bản thân có thể đường đường chính chính nhắn tin cho cô.
" Má ơi!" Di Giai sốc đến mức hai tay run rẩy, không tin được những thứ mình vừa thấy. Điện thoại trên tay cũng trượt khỏi rơi xuống bàn. Mỹ Lâm quay lại khó hiểu không quên tò mò hỏi :" Sao thế?"
Cô lắp bắp không nói nổi thành lời, kinh ngạc đến mức bật khóc :" Chiến...Chiến ca, anh ấy...follow...mình!"
" Cái gì?"
Di Giai vừa dứt lời, đồng loạt cả ba cô gái đều bỏ dở công việc mình đang làm chạy tới cầm lấy điện thoại của cô mà xem thông báo.
Hâm Đình không đứng vững nổi, chống tay nói :" Có khi nào anh ấy ấn nhầm không?"
" Anh ấy trả lời lại tin nhắn của Di Giai rồi này!"
Ngọc Trân nhìn thấy tin nhắn, Hâm Đình ngã luôn tại chỗ. Đời này cùng phòng với Di Giai chính là một vé số trúng giải độc đắc.
[ Cảm ơn em! Hi vọng em thích chiếc áo này!]
" Câu nói này có phải là anh ấy muốn tặng lại cậu không?" Mỹ Lâm cũng kinh ngạc không kém, nhìn sang chiếc áo đang được treo gọn gàng trong tủ của Di Giai mà hỏi.
Di Giai cũng lắc đầu tỏ ý mình cũng không biết, việc được một thần tượng, idol của mình follow lại weibo thì hiếm thấy. Hơn nữa, Tiêu Chiến hiện tại đang là đỉnh lưu, độ nhận diện vô cùng cao. Anh làm như vậy làm cô vừa vui vừa buồn.
" Nhắn lại như nào bây giờ? Mình không biết làm gì hết?" Lúc này Di Giai đang rối như tơ vò, cô không thể suy nghĩ thêm được gì nữa cả. Ngọc Trân đưa điện thoại trả lại Di Giai nói :" Cậu nghĩ bọn mình còn có thể làm gì chứ! Bọn mình cũng sốc đâu kém cậu đâu!"
" Các cậu ơi, chuyện Tiêu Chiến follow Di Giai được lên hot search rồi này!" Mỹ Lâm mở điện thoại lên hét lớn, ngày hôm nay căn phòng này có quá nhiều sự kinh ngạc khiến bọn họ như chong chóng, xoay đi lại xoay lại
Hâm Đình đỡ trán, bám víu vào Di Giai nói :" Cho mình xin phép được thấy sang bắt quàng làm họ một chút! Ôi trời ơi, ai cứu tôi đi!"
[ Cái gì đây? Tôi điên mất! Cô gái này X2 độ may mắn đúng không?]
[ Hic, con người ta đã thông minh xinh đẹp lại còn may mắn nữa!]
[ Huhu, tôi có linh cảm hai anh chị này sẽ thành một đôi!]
[ Chị gái này đã thu hút được Chiến ca thật rồi!]
[ Thôi không sao, trai tài gái sắc! Ai đẩy thuyền này với tôi không?]
[ Đúng là mây tầng nào gặp mây tầng đó!]
[ Hi vọng chị ấy có thể up nhiều ảnh về bản thân một chút! Tôi bắt đầu thấy thích chị này rồi!]
[ Phải rồi, tôi muốn hỏi bí quyết tại sao có thể liên tục đứng đầu toàn khoá được như vậy?]
[ Người ta là sinh viên Thanh Đại đó! Sắp tới còn đến kỳ thi cuối năm khốc liệt nữa kìa!]
[ Nét đẹp của chị này là tôi ưng quá!]
...
Tiêu Chiến chống tay đọc tin tức trên mạng xã hội, cũng đọc luôn được bình luận của cư dân mạng. Đa số đều là khen, ít cái nào lên án chỉ trích hai người. Anh bất giác bật cười vui vẻ, bởi anh được fan ủng hộ theo đuổi cô.
[ Ý của Chiến ca khiến em hơi ngốc nghếch!]
Anh nuốt xuống ngụm trà, thở hắt ra một cảm giác thoải mái nhanh tay nhắn lại.
[ Không có gì, em có thể giữ lấy, kỷ niệm buổi concert đầu tiên thành công của anh!]
" Aaaaaaa, trời ơi! Thích quá đi! Di Giai, cậu còn may mắn hơn cả mình nữa!" Mỹ Lâm hét lên, nắm lấy vai Di Giai mà lắc. Cô bị lắc qua lắc lại bất lực, khó khăn mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.
" Không có, là mình may mắn do đứng cạnh cậu thôi mà!"
Chuyện mấy người họ đu idol thành công là chuyện ngoài lề, chuyện chính vẫn là chuyện học hành thi cử. Tiết trời cũng chuyển dần sang mùa hè, cái nắng oi bức khiến người ta phát cáu. Tiếng điều hoà, quạt gió lúc nào cũng trên đầu của những sinh viên chăm chỉ đang cắm cúi vào những ngân hàng đề thi hóc búa.
Ngọc Trân ký hợp đồng thành công với công ty chủ quản của Tiêu Chiến. Cũng đã gia nhập đoàn phim của đạo điễn Trần Gia Lâm với vai nữ phụ, thời lượng cảnh phim chỉ đứng sau nữ chính. Là một sinh viên, không có gia thế, không có chống lưng mà tự mình giành được vai nữ phụ cũng là một điều kiện tốt để mai sau phát triển con đường của mình. Bởi vậy, thời gian này hiếm khi thấy Ngọc Trân ở phòng, cậu ấy liên tục phải đi quay phim, tuy vậy nhưng vẫn luôn vui vẻ gọi điện về cho các bạn cùng phòng.
Di Giai ngồi trong thư viện đau đầu với đề thi thử cuối năm học. Quả thực, đề thi của Thanh Đại luôn rất khó với những câu hỏi suy luận, vận dụng kiến thức bao la rộng lớn như đại dương. Tuấn Triết đi tới, rất tự nhiên đặt chai nước hoa quả vẫn còn lạnh xuống phía cô, cảm thán :" Mùa hè năm nay nóng thật đấy!"
Cô không ngẩng đầu lên, chăm chú lật quyển sách trong tay nói :" Mình thấy mùa hè năm nào cũng đều nóng cả!"
Tuấn Triết cười cười, mở sách ra bắt đầu buổi tự học cùng Di Giai, chợt nhớ ra gì đó liền nói :" Hay là thi xong chúng ta đi đâu đó chơi đi? Đến biệt thự trắng nhà mình nghỉ ngơi?"
" Năm nay em trai mình thi, mình cần về nhà sớm để xem xét tình hình!"
Cậu ta ra vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn không từ bỏ nói :" Vậy đợi thằng bé thi xong thì chúng ta đi!"
Di Giai không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa, vốn dĩ tới đây để tự học chứ không phải nói chuyện nên cô nhìn vào mắt Tuấn Triết nói :" Mình đang học!"
Tuấn Triết lặng lẽ cúi xuống lại tiếp tục lật vở ra ghi chép. Được một lúc sau, Mỹ Lâm và Hâm Đình đi từ phía cửa ra vào tìm Di Giai. Cô thấy bọn họ đang ngó nghiêng, sợ rằng ảnh hưởng tới các bạn khác đang tập trung ôn thi nên chủ động đi tới hỏi nhỏ :" Có chuyện gì sao?"
Mỹ Lâm kéo tay cô, thần thần bí bí nói :" Có chuyện lớn rồi đấy!"