Dịu Dàng Thích Em

Chương 23: Sự trưởng thành này là vì em mà anh học được



Thời gian này đang là giữa tuần nên người đi siêu thị không đông lắm, Di Giai đi đằng trước còn Tiêu Chiến lặng lẽ đẩy xe phía sau. Anh rất cẩn thận đọc kỹ từng sản phẩm, phù hợp mới cho vào xe đẩy. Tới lúc anh quay người tìm kiếm mới phát hiện Di Giai đã biến mất. Tiêu Chiến vội vàng đặt món đồ trên tay xuống sử dụng lợi thế chiều cao của mình mà quan sát xung quanh nhưng đều không thấy đâu. Anh cũng không dám đi tới nhờ ban quản lý, sợ lộ ra mọi chuyện người chịu thiệt sẽ là cô. Ban đầu Tiêu Chiến nghĩ mình sẽ đứng đây đợi cô, lúc sau cô sẽ tự khắc quay lại. Anh bắt đầu cảm thấy có chút hoảng sợ, lỡ cô bị ai đó bắt cóc thì sao, trong đầu anh lúc này hiện lên vô vàn câu chuyện xấu xảy ra. Cuối cùng không nhịn được mà đi tìm cô khắp siêu thị.

Quầy gia vị không có, quầy hoa quả cũng không có, quầy nước cũng chẳng có mấy người. Anh cẩn thận tìm rõ từng ngóc ngách trong siêu thị, bước chân dần trở nên nhanh hơn.

" Giai nhi..." Tiêu Chiến lặng lẽ lên tiếng, trái tim cũng không còn đập mạnh nữa. Di Giai nghe thấy tiếng gọi tên mình liền giật mình quay lại mới phát hiện anh đang đứng sau mình. Hai tay cô vẫn còn đang ôm hai gói bim bim đầy màu sắc. Chết rồi, liệu có khi nào cô bỏ đi không nói câu nào làm anh bực rồi không. Tiêu Chiến nhìn cô từ trên xuống dưới, dáng vẻ như đứa trẻ mắc tội kia khiến anh muốn bật cười. Phải rồi, cô cũng mới hai mươi tuổi vẫn còn là tuổi ăn tuổi học.

Di Giai len lén nhìn anh chỉ lên chiếc kệ đựng đầy các loại bánh kẹo khác nhau nói :" Lần trước Ngọc Trân có mua một loại bim bim, em thấy ăn rất hay nên muốn đi tìm mua một chút!"

Tiêu Chiến thở phào một tiếng rất khẽ đi tới cạnh cô, dáng người anh rất cao thẳng dường như bao trùm lấy cô. Anh chỉ tay lên hàng bim bim nhìn cô nói :" Loại này sao?"

Di Giai gật gật đầu, Tiêu Chiến dứt khoát lấy mỗi loại một ít chẳng mấy mà đầy cả một xe đẩy. Cô hốt hoảng như muốn cản anh lại nhưng lại không thành, vô cùng ngại ngùng nói :" Nhiều quá! Không cần nhiều vậy đâu!"

" Không sao cả! Có cơ hội mua cho em thì cứ mua thôi! Đợi đến lúc em thèm cũng sẽ có cái để nhâm nhi!"

Tiêu Chiến vẫn rất chăm chú vừa nói vừa tìm kiếm bánh kẹo trên kệ, Di Giai biết cản cũng không được nên ngoan ngoãn gật đầu phụ hoạ theo anh. Anh dừng động tay lại nhìn cô một cách rất nghiêm túc nói :" Nhưng mà...lần sau không được nói gì mà bỏ đi nghe chưa?"

Di Giai biết anh để ý việc cô bỏ đi không nói gì, bản thân mình cũng là người sai. Vì vậy cô chỉ nhẹ nhàng vâng một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng cạnh anh. Hai người bọn họ đi hết một vòng, chiếc xe đẩy cũng đã không thể nhét thêm được mới tính tiền đi về. Hai người bọn họ chờ đợi một hàng dài phía trước, đằng sau có mấy cô gái nói chuyện vui vẻ chỉ trỏ về phía hai người họ. Tiêu Chiến khẽ kéo thấp mũ xuống chỉ lộ ra đôi mắt, Di Giai cũng rất căng thẳng sợ anh bị phát hiện là ngôi sao nổi tiếng yêu đương. Đến khi bọn họ sắp xếp xong đồ trong cốp, yên vị lên xe mới có thể thở phào một tiếng.

Về tới nhà Tiêu Chiến bỏ đồ xuống bàn bếp theo thói quen vào nhà tắm rửa chân tay mặt mũi sau đó mới cẩn thận chia đồ ăn ra cất gọn vào trong tủ lạnh. Anh còn xếp bánh kẹo đồ ăn vặt gọn vào trong một tủ, Di Giai chẳng biết làm gì vốn muốn phụ anh nhưng lại bị anh cản lại. Di Giai chỉ ra bộ sofa ở giữa nhà nói :" Em ra kia đọc sách một chút!"

" Được! Em muốn làm gì cứ làm đi! À, nhà tắm phía kia...hay em đi tắm trước đi!" Tiêu Chiến đi tới nhà tắm, lấy ra một chiếc khăn tắm mới treo lên gọn gàng. Nhìn anh chuẩn bị từng chút một cho mình khiến cô đỏ mặt, thì ra Tiêu Chiến là người tinh tế như vậy. Ở cạnh anh cô như đứa trẻ được chăm sóc cẩn thận, không cần phải lo lắng bất cứ thứ gì.

Đợi đến khi Di Giai bước ra từ phòng tắm căn bếp đã toả ra mùi thơm của thịt cá được chế biến cẩn thận. Di Giai lau khô tóc mái tóc đen dài thẳng mềm mượt chưa từng qua hoá chất nào được lau khô bằng chiếc khăn bông mềm mại. Tiêu Chiến ngó ra thấy cô vẫn đang lau tóc anh liền gọi với :" Em mau lấy máy sấy sấy cho khô tóc đi kẻo lạnh!"

" Dạ!"

Di Giai đi tới chiếc máy sấy được treo gọn trong góc phòng, còn đang loay hoay chưa biết sử dụng sao thì Tiêu Chiến đã tới cầm lấy máy sấy từ tay cô bất lực :" Biết kiểu gì em cũng không làm được mà! Để anh!"

Tiêu Chiến nhẹ nhàng bật máy chế độ ấm từng chút từng chút sấy khô mái tóc dài, anh còn dừng lại giữa chừng để bôi dưỡng tóc cho cô như thể chăm sóc mái tóc của mình vậy. Di Giai thoải mái hưởng thụ cảm giác thoải mái này, ngoan ngoãn ngồi để anh làm.

" Chuyên nghiệp như vậy! Có phải anh làm chuyện này nhiều rồi đúng không?" Di Giai nghiêng người trêu anh, Tiêu Chiến đang cẩn thận gỡ chỗ rối cho cô cười.

" Bị em phát hiện rồi sao?"

Di Giai hơi đứng hình trước câu hỏi ngược lại của anh, vậy có nghĩa trước cô anh đã yêu cô gái khác. Cô nhớ tới mấy câu nói trên weibo đại loại như :" Sự trưởng thành của anh ấy hiện tại là kết quả của một cô gái dành cả thanh xuân để dạy!". Chợt nghĩ tới không biết cô gái trước là người như thế nào? Rốt cuộc tại sao hai người lại chia tay như vậy. Trong lòng cũng chợt cảm thấy buồn đi rất nhiều. Tiêu Chiến dường như hiểu được cô đang nghĩ gì, bàn tay anh đang sấy tóc khẽ khựng lại, anh không nóng không lạnh nói :

" Em là mối tình đầu của anh! Và khi cùng em bước vào mối quan hệ yêu đương anh rất sợ bản thân mình sẽ không làm tốt sẽ làm em thiệt thòi! Thế nên mọi thứ hiện tại anh làm cho em, anh đã học từ từ. Sự trưởng thành này của anh, là vì em mà anh học được!"

Di Giai bất ngờ nhìn anh, vẻ mặt anh giống như đang cố giải thích cho cô hiểu mình không phải người như vậy. Biết mình đã trách nhầm anh, Di Giai cảm thấy có lỗi vô cùng. Tiêu Chiến cúi xuống hôn nhẹ lên má cô, khẽ cười.

Di Giai nhẹ giọng nói :" Là em đã suy nghĩ không tốt về anh!"

Tiêu Chiến xoa đầu cô, cất máy sấy lại vị trí cũ rồi quay trở lại phòng bếp tiếp tục nấu ăn. Hai người cùng nhau ăn tối, trong lúc Di Giai rửa bát anh đã đi tắm. Khoảnh khắc mà anh bước ra từ nhà tắm, mái tóc ướt còn nhỏ giọt được hất ngược lên Di Giai vô thức ngắm nhìn anh nhiều thêm. Thật sự Tiêu Chiến bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, các đường nét trên khuôn mặt được ghi lại bằng các dụng cụ ghi hình không sắc nét được nhìn tận mắt.

Tiêu Chiến nhìn cô nói :" Sao thế? Trên mặt anh dính gì sao?"

Di Giai vội vàng lắc đầu, thu lại cái vẻ mặt hám trai này của mình. Cô vỗ vỗ má, hai bên tai đã đỏ ửng ngồi xuống ghế làm bài. Lần trước cô tới phòng khách của này không được trải thảm nên cô ngồi dưới đất có chút hơi lạnh. Lần này tới đã được trải một lớp thảm lông mềm mại, ngồi xuống không còn lo bị lạnh nữa.

Tiêu Chiến lau khô tóc ngồi xuống cạnh cô tay thao tác tham gia một cuộc họp trực tuyến. Vừa tham gia cuộc họp đã có một giọng nam cất lên :" Lão nhị à! Hôm nay tham gia muộn thế!"

Anh bình tĩnh nhìn sang cô nói :" Có chút việc bận gia đình. Chúng ta bắt đầu đi!"

Mọi người chuẩn bị tập trung vào cuộc họp, Tiêu Chiến chia sẻ màn hình chuẩn bị nói thì Di Giai ôm gói bim bim đi qua, mùi thơm từ tóc của cô thoang thoảng quanh chóp mũi làm anh nhất thời nhìn theo bóng lưng cô. Một người tinh ý nhận ra ngay lập tức, lên tiếng trêu chọc :" Lão nhị, tôi nhìn thấy bóng lưng của một bông hoa đấy!"

" Phải rồi tôi cũng thấy nha!" Thuỵ Bằng cũng nhìn thấy một cô gái đi ngang qua.

" Giám đốc à! Nói thật đi, việc gia đình là yêu đương đúng không?"



" Chắc vậy rồi! Mọi lần là giám đốc vào sớm nhất cho dù bận đóng phim cơ mà!"

Di Giai giật mình nhìn anh ý muốn nói mình làm lộ rồi sao. Tiêu Chiến tắt mic, xua tay nói với cô " không sao". Di Giai nghe lời anh ngồi gần lại thêm một chút, cô hỏi nhỏ vào tai anh.

" Em có nên chào hỏi bọn họ một chút không?"

Tiêu Chiến lại muốn nói không cần nhưng nghĩ lại bọn họ đều là những anh em đi với anh mấy năm nay rồi. Hơn nữa cho cô làm quen với bọn họ cũng như để cô bước sâu thêm vào cuộc sống của anh. Ngộ nhỡ những lúc cô cần tìm anh việc gì mà không liên lạc được cũng có thể tìm tới bọn họ. Anh gật đầu, nói trước với cô một số điều :" Cũng được, làm quen trước mai sau gặp nhau cũng đỡ bỡ ngỡ!"

Di Giai chỉnh lại tóc tai ngồi thẳng lưng lên nghiêm túc hỏi anh :" Anh thấy sao? Có cần phải chỉnh trang lại chỗ nào không?"

Anh bật cười trước sự đáng yêu của cô, xoa đầu cô rồi vòng tay qua eo kéo cô lại gần với mình, để hai người chung một khung hình máy tính. Di Giai ngại ngùng hơi nép phía sau vai Tiêu Chiến nói :" Xin chào các anh, em là Di Giai ạ!"

Nghe giọng nói trong trẻo của nữ giới vang lên, bọn họ đứng hình một lúc, Di Giai còn tưởng bọn họ bị rớt mạng quay lại nhìn Tiêu Chiến. Lúc sau mới có người lên tiếng :" Lão nhị, là....là thật sao?"

" Xin giới thiệu với mọi người, người yêu của tôi - Di Giai!" Tiêu Chiến nhìn bọn họ rồi nhìn vào gương mặt đang ngại ngùng của cô mà bật cười. Thuỵ Bằng không tin, còn tưởng mình nghe nhầm liền hét lớn.

" Cái tên suốt ngày chỉ biết công việc như cậu có ai thèm yêu đương chứ!"

Di Giai liền lên tiếng biện minh cho anh :" Anh nói vậy là không đúng! Anh ấy rất tinh tế còn rất ngọt ngào, không hề khô khan!"

Vốn muốn mắng Tiêu Chiến một trận lại bị hai người họ ném cẩu lương vào mặt, Thuỵ Bằng không bằng lòng kêu oai oái. Mấy người họ cũng tranh nhau trêu chọc cô.

" Vậy hai người nói xem, ai theo đuổi ai hả?"

Tiêu Chiến thành thật trả lời :" Là mình theo đuổi em ấy!"

" Cậu có cô người yêu xinh đẹp như vậy mà lại giấu chúng tôi! Thật không được!"

Di Giai nhìn Tiêu Chiến dịu dàng nói :" Là anh ấy không muốn em bị mọi người chỉ trích ạ!"

" Ôi mẹ ơi! Tiêu Chiến, cậu kiếm ở đâu được cô người yêu ngoan như vậy hả?"

" Cả đám đã hứa độc thân với nhau, tự nhiên lão nhị có người yêu! Thật không được!"

" Lão nhị, hôm nào rảnh thì đưa cô ấy đến công ty chơi nhé!"

Tiêu Chiến :" Em ấy bận lắm! Có khi bận hơn cả chúng ta nữa!"

Thuỵ Bằng lên tiếng hỏi Di Giai đang được Tiêu Chiến ôm eo :" Di Giai, em đang làm gì thế?"

" Dạ, em vẫn đi học! Em học khoa hoá học của đại học Thanh Đại ạ!"

Di Giai thành thật trả lời còn tay đang mải bóc gói bim bim. Một người trong đó có chút ngờ ngợ nói :" Tôi nghe tên Di Giai rất quen, lại còn trường đại học Thanh Đại!"

" A, nhớ rồi! Có phải em là thủ khoa đầu vào đại học Thanh Đại năm đó đúng không?" Một người khác đột nhiên a lên một tiếng hỏi. Di Giai có chút ngại ngùng dựa vào vai anh, trong ánh mắt anh nhìn cô tràn ngập sự tự hào.

Thuỵ Bằng chép miệng than ngắn thở dài :" Rõ ràng cùng quê, cùng là bạn đại học cùng lập nghiệp mà tại sao tôi lại không tốt số như vậy hả Tiêu Chiến!"

Tiêu Chiến nhìn Di Giai dịu dàng nói :" Em đi học đi!"

" Vâng ạ!" Di Giai ngoan ngoãn rời khỏi bờ vai anh, ngồi xuống bàn tiếp tục trang sách mà mình đang nghiên cứu. Thỉnh thoảng quay đầu lại phát hiện ra ánh mắt của Tiêu Chiến vẫn nhìn cô dịu dàng. Mấy người bọn họ thấy Di Giai không còn ngồi cạnh anh nữa, náo nhiệt một hồi.

" Lão nhị, anh giấu em ấy đi đâu rồi? Còn chưa làm quen xong mà!"

Tiêu Chiến thao tác chia sẻ màn hình, màn hình máy tính hiện ra mấy mẫu thiết kế vẫn chưa hoàn thành, anh không nóng cũng không lạnh nói :" Em ấy còn phải học bài!"



Vì anh bàn bạc công việc có hơi ồn nên Di Giai đeo tai nghe, lặng lẽ mỗi người một góc của chiếc ghế làm việc của mình. Tiêu Chiến bị cuốn vào luồng công việc, nhất thời không quan tâm được tới cô. Đến khi quay người lại đã phát hiện Di Giai đã ngủ gật từ lúc nào, có lẽ cả ngày hôm nay hoặc thời gian gần đây cô không được nghỉ ngơi đầy đủ. Gương mặt cô lúc ngủ rất ngoan, dường như sự ồn ào náo nhiệt kia cũng không ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô. Tiêu Chiến dừng lại một lát, lặng lẽ bế cô đặt lên đùi mình, còn ân cần đắp cho cô một chiếc chăn để cô không bị lạnh sau đó mới tiếp tục họp tiếp.

" Đúng rồi! Bản thiết kế cậu gửi vẫn còn mấy chỗ hơi rườm rà! Yêu cầu của công ty thực phẩm đó yêu cầu đơn giản mà!" Tiêu Chiến nghiêm túc phân tích cho mấy người bạn hiểu.

Thuỵ Bằng gõ đều đều trên máy tính, lưu ý lại mấy chỗ mà Tiêu Chiến đã nhắc tới liền nói :" Đã xong! Được rồi, hôm nay họp tới đây thôi! Mọi người nghỉ đi!"

" Mọi người ngủ ngon!"

" Thuỵ Bằng, làm ván game chứ!"

...

Kết thúc cuộc họp, Tiêu Chiến chưa dừng lại công việc đang làm, anh chăm chú gõ rồi lại xoá. Cứ liên tục như vậy, đến lúc anh gập máy tính lại cũng là lúc Di Giai tỉnh giấc. Cô ngơ ngác nhìn anh rồi lại nhìn chính mình rồi dụi mắt hỏi anh :" Em ngủ từ lúc nào vậy?"

" Mới thôi mà! Anh làm em tỉnh giấc sao?"

Di Giai lắc đầu ngồi dậy, hai bên má cô hồng hào như quả cà chua chín nhìn anh hỏi :" Anh làm xong công việc rồi sao?"

" Xong rồi! Cũng muộn rồi, em có đói không? Anh nấu mỳ bò cho em nhé!" Tiêu Chiến đặt máy tính xuống bàn, lấy tay ôm eo cô mà hỏi. Di Giai nhớ mình mới ăn tối xong cơ mà, sao lại ăn tiếp rồi. Tiêu Chiến nhìn đồng hồ nói :" Cũng sắp sang ngày mới rồi! Ăn một bát mỳ bò cho ấm bụng rồi đi ngủ nhé!"

Nói rồi không để cô kịp phản ứng liền đi ngay vào nhà bếp mở tủ lạnh lấy nguyên liệu ra. Bình thường Tiêu Chiến gặp cô hay ôm cô đều là những lần cô mặc quần áo mùa đông, anh cơ hồ không thể cảm nhận được. Đến hôm nay bế cô lên anh mới phát hiện cô rất nhẹ, cũng tương đối gầy. Anh không muốn cô yêu anh một người biết nấu ăn lại là một người gầy được. Một lúc sau Di Giai đã phải ngồi vào bàn trước mặt là một bát mỳ bò nóng hổi bốc khói nghi ngút.

Di Giai nhìn bát mỳ rồi lại nhìn anh nói :" Anh không ăn sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu, đẩy bát mỳ gần cô hơn nói :" Anh phải kiểm soát cân nặng!"

Lúc này Di Giai mới chợt nhớ ra, Tiêu Chiến luôn rất nghiêm khắc với bản thân mình. Anh luôn ăn uống tập luyện điều độ, rất ít khi nuông chiều bản thân mình. Di Giai cảm thấy có chút chua xót trong lòng, làm ngôi sao nổi tiếng cũng không vui vẻ gì. Đổi lại sự nổi tiếng đó là từ bỏ những món ăn mình yêu thích, những sở thích mình thích, tạo ra một vỏ bọc hoàn hảo hào nhoáng bao nhiêu người yêu thích.

\* \* \*

Sáng hôm sau Di Giai có vẻ ngủ dậy muộn hơn thường ngày, có lẽ do đêm qua thức khuya. Cô ngồi dậy vươn vai một cái, đi vào nhà tắm phát hiện bàn chải đánh răng của cô đã được chuẩn bị sẵn, mùi thơm từ thức ăn được đun sôi đang toả khắp nhà. Di Giai vội vàng vệ sinh cá nhân xong xuôi đi ra ngoài cùng là lúc món ăn cuối cùng của buổi sáng được anh đặt xuống. Tiêu Chiếc mặc tạp dề, một tay cầm đĩa, tay kia cầm chiếc thìa sắp xếp lại bàn ăn. Thấy cô đang đứng đó nhìn mình, anh cười nói :" Sao em dậy sớm vậy?"

Di Giai kéo ghế ngồi xuống, trêu anh :" Chẳng phải do mùi thức ăn anh nấu quá thơm nên đánh thức em dậy sao?"

Tiêu Chiến bật cười, định xoa đầu cô nhưng nhớ ra tay dính mùi thức ăn nên rụt lại, chỉ nói :" Mau ăn đi!"

" Vâng!"

Hai người họ lặng lẽ ăn bữa sáng của mình, đột nhiên điện thoại của Di Giai vang lên, Tiêu Chiến đứng dậy lấy đưa cho cô. Trạch Dương gọi điện tới, không biết có chuyện gì đây, Di Giai ngờ vực bấm máy nghe.

Trạch Dương thấy chị mình nghe máy liền thở phào một cái nói :" Chị đang ở đâu đấy? Đi hội thảo chưa về?"

" Về rồi!" Di Giai không cảm xúc nói.

" Mẹ đang tính ra sân bay đón chị! Nhưng chị về rồi thì thôi!"

" Mẹ á?" Di Giai dường như không tin vào tai mình, tại sao mẹ lại xuất hiện ở Bắc Kinh được. Chẳng phải mẹ cô bận tối tăm mặt mũi hay sao, sao dạo gần đây lại rảnh rỗi tới Bắc Kinh đến vậy? Cô nhìn Tiêu Chiến rồi hỏi cậu em mình :" Tại sao mẹ lại ở đây?"

" Mẹ đi công tác, đang trên đường tới trường thăm chúng ta! Chị đang ở đâu thế?" Trạch Dương như sắp hết kiên nhẫn hỏi. Di Giai đỡ trán, nếu để mẹ phát hiện ra cô đi hẹn họ ở nhà bạn trai chắc chắn cô sẽ sống không yên.

" Nhà Tiêu Chiến!" Di Giai chỉ kịp nói một câu rồi tắt ngay lập tức. Tiêu Chiến nghiêng nhìn cô hỏi :" Sao thế?"

" Mẹ em... tới đây thăm em!" Di Giai vội vàng đứng dậy quên luôn cả bữa sáng, nếu cô không có mặt ở trường cô sẽ không biết nói sao với mẹ nữa. Tiêu Chiến đứng dậy đẩy cô ngồi xuống ý muốn nói ăn hết bữa sáng đi đã, còn đồ đạc để anh dọn cho. Di Giai ăn sáng như ngồi trên đống lửa, thấp thỏm không yên. Tiêu Chiến lái xe với tốc độ nhanh nhất nhưng tiếc đường phố không cho phép. Trạch Dương liên tục nhắn tin hỏi đã tới trường chưa, mẹ cô sắp tới trường rồi. Di Giai dường như sắp khóc tới nơi, Tiêu Chiến đặt tay lên vai cô an ủi.

" Không sao đâu! Nếu mẹ em có thấy anh sẽ nói mình là tài xế taxi!"

Di Giai nhìn anh mang khuôn mặt đẹp đẽ khẽ nói :" Có đánh chết mẹ em cũng không tin!"