Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 10: Nhớ Nhung (1)



Dạo gần đây, giữa những người làm của nhà họ Tô bắt đầu lan truyền một câu chuyện mới. Chỉ cần là thời gian rảnh rỗi trong ngày, tất cả bọn họ sẽ lén lút tụ tập trong một góc bàn luận về vấn đề thú vị này.

Từ một vài người nắm rõ câu chuyện đã trở thành mười mấy người, thậm chí ngay cả người làm vườn nhiều tuổi nhất ở đây cũng thích thú chen một chân vào câu chuyện.

Có lẽ là bởi đối tượng được nhắc đến trong câu chuyện đó chính là cô chủ hòa nhã, dịu dàng và xinh đẹp của bọn họ, hơn thế nữa, năm ngày trước, cô ấy được một người đàn ông đưa về tận cửa nhà trong tình trạng mê man.

Ôi, hẳn là ngài Tô sẽ tức giận lắm, ai mà không biết ngài ấy bảo vệ em gái kĩ càng đến mức nào. Ngay cả cậu chủ Tạ thân thiết với ngài Tô nhiều năm như vậy còn chẳng thể làm gì cô ấy.


Một vài người gật gù, quả thật ngài Tô đã rất tức giận. Nghe nói rằng ngài ấy đã bỏ dở mọi công việc bên Mỹ trong lúc bận rộn nhất để quay về đây ngay khi biết tin em gái mình xảy ra vấn đề. Từ trước đến nay ngài Tô vẫn luôn lo lắng cho tình trạng sức khỏe yếu ớt của cô chủ nhà họ Tô, thậm chí còn mời cho cô ấy một bác sĩ riêng đến khám bất kì lúc nào.

Người phụ trách lau dọn hành lang khẽ thầm thì, ngài Tô không chỉ tức giận bình thường thôi đâu, phải nói là vô cùng tức giận mới đúng.

Thế nên trước khi gấp gáp quay trở lại Mỹ ngay trong đêm, ngài Tô đã ra lệnh "phạt cấm túc" cô chủ những mười ngày, đồng thời cắt toàn bộ tiền thưởng của quản gia Lý trong vòng nửa năm.

Ngài Tô là một người cực kì có nguyên tắc, cô chủ của bọn họ đã ngồi ngẩn ngơ trong vườn được năm ngày rồi.


"Cô chủ thực ra rất đáng thương, trước đó cô ấy đã phải ở nhà vì vết bỏng trên chân những hai tuần liền. Nếu tôi là cô ấy, tôi còn muốn đi du lịch vài tuần rồi mới trở về ấy chứ."

Tiểu Lan giậm chân bất bình, ở thành phố B này làm gì có nhà nào quản chặt con gái như nhà họ Tô. Nghĩ mà xem, một cô gái xinh đẹp đã hai mươi sáu tuổi như cô chủ lại chỉ có thể quanh quẩn trong nhà suốt ngày, cô ta mười bốn tuổi đã được mẹ cho phép yêu đương rồi đấy.

Bàn tán về cô chủ nhà họ Tô luôn luôn là một đề tài cấm kị, nhưng bọn họ đã gấp gáp lắm rồi, mà người đàn ông đưa tiểu thư trở về nhà hôm ấy lại vô cùng tuấn tú.

Tiểu Lan vẫn còn nhớ gương mặt sốt sắng của quản gia Lý khi liên tục gọi điện cho cô chủ mà không ai nghe máy. Cô chủ không phải là người ham chơi, mỗi lần ra ngoài đều về trước giờ cơm tối, vậy mà ngày hôm đó thành phố đã lên đèn sáng tỏ mà vẫn chưa thấy bóng dáng người về.


Đám người họ chứng kiến cũng bất giác cảm thấy căng thẳng, ngôi nhà rộng lớn như bị bao trùm bởi áp lực. Phu nhân của ngài Tô cũng đã biết chuyện, lập tức thực hiện một cuộc điện thoại đường dài tới tận nước Mỹ xa xôi thông báo cho ngài Tô rằng, em gái ngài đã ra ngoài mười tiếng chưa về. Thần kinh căng như dây đàn của quản gia Lý khiến Tiểu Lan cũng cảm thấy sợ hãi theo, bắt đầu thầm cầu mong cô chủ hãy xuất hiện an toàn trước cửa nhà, hoặc ít nhất hãy nghe điện thoại của quản gia Lý. Cô chủ có thể đi đâu được cơ chứ?

Tạ ơn trời đất, cuối cùng sau ba mươi hai cuộc gọi, điện thoại của cô chủ nhà họ Tô đã có người bắt máy, nhưng người ở đầu dây bên kia lại là đàn ông.

Bốn mươi lăm phút sau đó, người đàn ông ấy xuất hiện trước cửa nhà họ Tô cùng với cô chủ của bọn họ, mà không chỉ có vậy, cô chủ đang nằm trong lòng anh ta không nhúc nhích.
"Không có gì, cô ấy chỉ đang ngủ thôi."

Người đàn ông lạnh nhạt cất tiếng khiến trái tim lơ lửng của mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Lo lắng qua đi, không chỉ Tiểu Lan mà cả những người khác cũng bắt đầu âm thầm quan sát người đàn ông đó.

Từ năm mười bốn tuổi Tiểu Lan đã đưa ra một tiêu chuẩn bạn trai cho bản thân, bạn trai cô có thể không giàu, nhưng nhất định phải cao lớn đẹp trai. Đã mười năm trôi qua, những người đẹp trai xuất hiện trong cuộc đời Tiểu Lan thậm chí còn chưa đủ đếm hết một bàn tay. Tiểu Lan biết mắt nhìn của mình khó tính, nhưng chỉ hơi đẹp hoặc ưa nhìn thôi là chưa đủ, thế nên số người được cô công nhận là đẹp trai mới ít ỏi như thế.

Nhưng người đàn ông trước mặt này chỉ cần nhìn lướt qua thôi đã khiến Tiểu Lan muốn gật đầu một trăm lần như khẳng định rằng: Rất đẹp trai, đẹp trai đến mức cô muốn đuổi tất cả những người kia ra khỏi danh sách của mình, vì chẳng có ai sánh được với người này cả.
Tiểu Lan ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trầm tĩnh sải bước về phòng của cô chủ. Không chỉ đẹp trai mà còn vô cùng cao lớn, đôi chân dài đẹp như vậy khiến cô mỏi mắt dõi theo.

Sau này Tiểu Lan muốn có thêm một nguyện vọng nữa, không chỉ đẹp trai cao lớn, mà bạn trai của cô còn có thể bế bổng cô lên một cách dịu dàng như nâng niu một nàng công chúa.

Đến lúc này Tiểu Lan chỉ có thể thở dài cho cô chủ ngốc nghếch của mình, thay vì dành ra một phần ba thời gian mỗi ngày để ngủ, cô chủ nên tỉnh dậy vào lúc này để tận hưởng cảm giác được nằm trong lòng một người đàn ông đẹp trai thì hơn.

Cánh cửa phòng đóng lại ngăn cản ánh mắt của Tiểu Lan, lúc này chỉ có quản gia Lý và phu nhân Tô đi vào, hai người đó vẫn im lặng một mực từ đầu đến cuối.

Lúc người đàn ông ấy rời đi đã là quá nửa đêm.
Tròn hai mươi hai tiếng sau, ngài Tô trở về, nhưng lúc ấy cô chủ vẫn chưa tỉnh dậy. Theo thời gian dần trôi đi, sắc mặt của chủ nhân ngôi nhà này lại càng thêm u ám. Cho tới tận khi người đàn ông ấy quay trở lại nhà họ Tô thì cơn giận của ngài Tô đã lên tới đỉnh điểm.

Hai người cùng đi vào thư phòng nói chuyện, Tiểu Lan để ý đồng hồ, từ mười giờ sáng cho tới hai giờ chiều không hề có ai bước chân ra khỏi cửa phòng.

Chắc hẳn là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, bởi vì cô chủ đã ngủ sang ngày thứ hai rồi.

Tiểu Lan tin chắc rằng mình là một trong số ít người biết rõ câu chuyện này nhất, thậm chí ngay cả cô chủ sau khi tỉnh dậy cũng phải tìm cô để hỏi thăm.

"Tiểu Lan, hôm ấy... thật sự là Diệp Liên Thành đưa tôi về ư?"

"Vâng, em đã tận mắt nhìn thấy ngài Diệp bế cô chủ về phòng mà."
Câu trả lời vui vẻ của Tiểu Lan khiến Tô Mạn Vũ sầu não.

Dù có hỏi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Tiểu Lan vẫn rất kiên nhẫn lặp lại cho cô nghe.

"Cô chủ, vậy là cậu chủ Tạ không còn cơ hội nào nữa ư?"

"Em thấy cũng phải thôi, ngài Diệp tốt hơn cậu chủ Tạ rất nhiều."

Nghe đến đây, mặt Tô Mạn Vũ dần đỏ ửng: "Tiểu Lan, đừng nói linh tinh, cả hai người đều là bạn thôi."

Bạn ư? Diệp Liên Thành là bạn của Tô Mạn Vũ có phải không? Ngay bản thân cô cũng không cảm thấy chắc chắn với đáp án này, dù sao cô cũng mới chỉ gặp anh có hai lần, mà nói đúng hơn, anh còn là chủ nợ của cô.

Tô Mạn Vũ khẽ thở dài, vậy mà anh lại vô tình nhìn thấy khoảnh khắc cô không thể kiểm soát bản thân mất rồi.

Chị Khiết Khiết đã nói cô không cần phải xấu hổ về bản thân, đâu phải chỉ một mình cô trên đời này mắc bệnh, nhưng chị Khiết Khiết lại không hiểu được suy nghĩ trong lòng Tô Mạn Vũ. Là ai cũng được, nhưng tại sao lại phải là Diệp Liên Thành? Cô không muốn anh nhìn thấy hình ảnh xấu xí ấy của bản thân một chút nào.
Thế nên năm ngày vừa qua, cô cũng không dám liên lạc cho anh, sự việc hôm ấy như cái gai cắm sâu trong lòng, chỉ cần nhắm mắt mường tượng đã cảm thấy khó chịu.

"Cô chủ, em nói thật mà, ánh mắt ngài Diệp cũng không hề nói đùa. Ngài ấy lo lắng cho cô chủ còn hơn cả ngài Tô."

Hơn cả anh trai Tô Việt Bân của cô ư?

Có lẽ là do anh sợ nếu cô có mệnh hệ gì sẽ không trả được nợ cho anh có phải không? Số tiền ấy không hề nhỏ chút nào.

Tô Mạn Vũ nhủ thầm, chỉ còn năm ngày nữa thôi, sau đó cô sẽ liên lạc lại với anh. Chị Khiết Khiết nói cô cần thời gian chấp nhận sự thật, chỉ là thời gian ấy sẽ dài hơn bình thường một chút. Vì một phần của cuộc sống này sẽ luôn diễn ra theo cách như vậy, không một ai có thể điều khiển nó theo đúng ý mình.

Trái tim bức bối của Tô Mạn Vũ cố gắng  chờ đợi, có những thắc mắc dù biết rằng rất vô lý nhưng cô vẫn muốn hỏi Diệp Liên Thành, hơn thế nữa, cô rất cần chị Khiết Khiết ngay lúc này. Chỉ có chị ấy mới có thể chỉ ra giúp cô nên làm gì bây giờ mà thôi.
"Cô chủ, sương bắt đầu xuống rồi, cô chủ mới ốm dậy không nên ở bên ngoài quá lâu, sẽ rất dễ bị cảm lạnh."

Tiếng nói của Tiểu Lan đột nhiên vang lên khiến Tô Mạn Vũ giật mình. Hóa ra Tiểu Lan vẫn đứng bên cạnh chờ đợi cô từ lúc nãy tới giờ.

"Tiểu Lan, cô vào trước đi."

Cô muốn ở ngoài này thêm một chút nữa, quả thật có hơi lạnh, nhưng sẽ không ngột ngạt như căn phòng kia.

Không khí trong vườn thoang thoảng mùi hương hoa cỏ vô cùng dễ chịu, ngẩng đầu lên có thể thấy hàng vạn ánh sao trên trời, Tô Mạn Vũ nhắm mắt cảm nhận, mặc cho cơn gió lạnh nhẹ nhàng mơn man trên làn da, mái tóc.

Không bao lâu sau, tiếng chuông phát ra từ điện thoại Tô Mạn Vũ bất ngờ phá vỡ khung cảnh yên bình.

Cô hoảng hốt suýt đánh rơi điện thoại, vì trên màn hình hiện lên dòng chữ "Diệp Liên Thành".