Bế bé Aine trên tay, cô đi vòng quanh sân vườn thoáng đãng, đầu óc cứ mải miết nghĩ đến chuyện xin ứng trước vào tháng tiền lương. Điều khiến cô trăng trở thêm nữa, là việc muốn xin nghỉ làm một thời gian để trở về Giang Khánh xem tình hình của dì Loan và bé An, phụ giúp mọi người trong giai đoạn cực kỳ khó khăn hiện nay.
Anh bước đến cạnh cô, hôm nay là ngày nghỉ, anh có rất nhiều thời gian ở nhà, tập trung làm việc tại gia suốt cũng không phải chuyện hay ho, chí ít nên để đầu óc thư giãn.
Đi đến cạnh cô, bé Aine nhìn thấy anh liền mỉm cười tươi rói:
- Bác...bác...hai...
Cô bé đưa tay về phía anh, thể hiện rõ ý muốn được anh bồng bế. Phúc Hiên mỉm cười, vỗ vỗ nhẹ hai bàn tay phát ra vài tiếng tạo sự phấn khởi cho bé gái:
- Aine giỏi quá, biết gọi bác hai nữa. Để bác hai bế con nào.
Anh bế Aine, Hạ Phong cất lời lạnh nhạt hơi thường ngày, nói đúng ra là cô chẳng còn năng lượng tích cực:
- Chú chơi với bé Aine, tôi vào trong chuẩn bị phụ dì Hạ làm bữa trưa.
Anh nhìn theo hướng cô bước đi, từ lúc quen biết cô đến nay, anh chưa từng thấy cô ủ rũ, buồn bã đến như vậy.
Tay không ngừng làm việc, đồng thời tâm trí của cô cũng chẳng ngơi nghỉ chuyện tiền nong cứu giúp cô nhi viện. Muốn đến gặp Kiều phu nhân để xin ứng trước hai tháng lương và xin nghỉ phép, nhưng chân cô lại run run mà dậm yên tại chỗ. Cũng vì sợ rằng chưa làm được bao lâu đã ngỏ ý ứng trước tiền và hơn nữa là còn xin nghỉ một thời gian sẽ khiến Kiều phu nhân có cái nhìn không tốt về cô, thậm chí cô còn suy nghĩ sâu xa, lo sợ mình sẽ bị đuổi việc, dẫu biết Kiều phu nhân nhân hậu, tốt bụng, nhưng chuyện này thật khó đoán trước phản ứng của bà ấy.
Dì Hạ đang loay hoay, đột nhiên quay sang nhìn cô:
- Dạ con xin lỗi, con lỡ tay, con sẽ làm lại ngay.
Biểu hiện của cô những ngày qua rất khác, dì Hạ trông thấy liền không tránh khỏi lo âu:
- Hạ Phong à, con đang gặp chuyện gì đúng không? Mấy ngày nay dì thấy tâm trạng con đi xuống lắm. Nếu có thể con hãy nói với dì, giúp được dì sẽ giúp hết mình.
Cô lắc đầu, vốn dĩ vấn đề khổ tâm của bản thân, Hạ Phong không muốn làm phiền gây ảnh hưởng đến người khác, ai cũng có những vấn đề khác nhau trong cuộc sống cần lo toan.
- Dạ không có gì đâu dì, con vẫn ổn mà.
Điện thoại trong túi Hạ Phong đột ngột vang lên, mấy ngày nay cô luôn mang theo điện thoại bên mình, để lỡ như có thông tin mới nhất từ cô nhi viện cô sẽ không bỏ lỡ giây phút nào.
Bước ra khoảng vắng nghe điện thoại, từng câu từng chữ phấn khởi của người ở đầu dây bên kia khiến tâm trạng của cô đang ở đáy vực thẳm lại được đưa lên tận mây xanh. Cảm giác nhẹ nhõm, trút bỏ bao lo toan nhọc nhằn, vẻ mặt cô hiện rõ nỗi vui mừng khôn xiết. Cứ như đã có một phép màu xảy ra trong cơn nghịch cảnh tưởng chừng đã đi đến ranh giới gục ngã.
Cô trở vào trong phòng ăn, chỉ thiếu kiềm chế một chút nữa thì sẽ nhảy cẩn lên vì vui sướng. Cô chạy đến ôm lấy dì Hạ khiến dì Hạ giật cả mình:
- Dì ơi dì à, con thương dì quá.
Dì Hạ quay sang nhìn cô, tâm trạng Hạ Phong chỉ sau vài phút đã khác hẳn lúc nãy, vừa vui tươi lại tràn đầy năng lượng.
- Có chuyện gì mà con vui quá vậy, khác hẳn với lúc nãy?
Cô mừng rỡ, lúc này mới nhẹ lòng, thoải mái mà kể lại đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra ở cô nhi viện đến tin vui mà cô vừa nhận được . Ngay cả dì Hạ cũng không tránh khỏi ngạc nhiên, cứ như kỳ tích xuất hiện trong nỗi tuyệt vọng bủa vây cận kề:
- Con nói thật sao, có mạnh thường quân quyên góp đến một tỷ lận à?
Cô nở nụ cười tươi rói mà gật đầu:
- Dạ phải. Người đó giấu đi danh tính và mọi thông tin cá nhân. Con vừa nghe tin đã vô cùng bất ngờ. Số tiền lớn ấy không chỉ hỗ trợ được chi phí chạy chữa cho bé An mà còn có thể phẫu thuật cho dì Loan, trả được nợ. Hơn nữa, số tiền đó sẽ dùng trang trải cho sinh hoạt ở cô nhi viện một thời gian rất dài.
Dì Hạ vừa thương cho số phận bất hạnh lại đầy rẫy biến cố của Hạ Phong, vừa mỉm cười vui mừng chung vui và thầm cảm kích người tốt bụng đã kịp thời giúp đỡ cô nhi viện.
- Quả là ông trời có mắt, mọi người sống tốt nên đã được quý nhân phù hộ. Dì cũng cảm thấy mình lay. Bây giờ thì nhẹ lòng rồi, nhìn con vui vẻ trở lại mà dì thấy rất yên tâm.
Nhờ số tiền lớn bất chợt xuất hiện từ một người bí ẩn tốt bụng, những khoản chi phí nan giải giờ đây đã hoàn toàn được giải quyết. Hạ Phong cũng không cần phải xin nghỉ phép để quay về Giang Khánh, bởi lẽ tình hình hiện tại đang rất ổn.
——————————————
Đang dọn dẹp lại căn bếp sau một ngày dài, cô nghe thấy tiếng dì Hạ:
- Hạ Phong, con giúp dì mang trà và bánh ra ngoài sân cho cậu Hiên và cậu Kiên. Chuyện bếp núc cứ để dì lo.
Cô vội theo lời dì Hạ, nhanh chóng mang trà và bánh ra ngoài sân. Kể ra hai anh em họ tuy chưa lớn tuổi mà đã có sở thích cùng nhau ăn bánh uống trà đàm đạo chuyện đời, cũng hiếm thấy ở thanh niên thời nay.
Bước ra đến phía ngoài, gần đến chỗ anh và Chí Kiên đang ngồi, cô chưa kịp lên tiếng đã phải đứng hình mà vô tình tập trung lắng nghe cuộc trò chuyện giữa họ.
- Anh định không nói cho cô ấy biết chuyện anh đã giúp đỡ cô nhi viện Thiên Sứ sao?
Anh lắc đầu, lời nói thong thả:
- Hạ Phong là người có trước có sau, nếu cô ấy biết, sẽ cảm thấy mang ơn anh. Anh lại không muốn như vậy.
Kiên mỉm cười, quả đúng như phong cách của anh hai, luôn âm thầm làm việc tốt, không muốn bất kỳ vì hành động giúp đỡ của mình mà mang ơn.
- Anh nói đúng, nếu cô ấy biết chuyện này, chắc chắn sẽ mang ơn, áy náy mà tìm cách đền đáp anh.
Trong lúc đang bôi thuốc vết bỏng, đột ngột cô bỏ ra ngoài nghe điện thoại. Tuy có chút kém tế nhị nhưng anh đã lén theo sau cô và nghe thấy cuộc nói chuyện, dù không rõ người ở đầu dây bên kia nói gì, nhưng qua những lời cô hồi đáp, anh biết rõ cô nhi viện Thiên Sứ đang gặp vấn đề nghiêm trọng và rất cần đến tiền.
Hành động lẳng lặng của anh cũng chỉ vì cảm thấy lo lắng khi tâm trạng của cô bất chợt tồi tệ mà chẳng chịu nói ra nguyên do.
Những gì vừa nghe thấy khiến Hạ Phong thật sự sốc. Hết lần này đến lần khác, anh đã giúp đỡ cô quá nhiều, đặc biệt là biến cố vừa xảy ra. Như những gì anh vừa nói, cô đang thật sự cảm thấy rất bối rối, một cảm giác chịu ơn đè nặng.
Dẫu sang cũng là nhờ có anh nên mọi chuyện mới có thể ổn thoả, chuyện đền ơn nghĩa hiện tại cô hoàn toàn không có khả năng, hơn nữa, anh cũng chẳng muốn như vậy, thôi thì cứ từ từ mà tính tiếp.
Hạ Phong hít một hơi thật sâu, tiếp tục cất bước vờ như mình chỉ vừa ra ngoài sân, chẳng hay biết chuyện gì.
- Dì Hạ nhờ tôi mang bánh và trà ra đây cho hai người.
Anh nhìn cô, hai ánh mắt thoáng chạm nhau, nghĩ đến món nợ ân tình mà anh chẳng hề muốn gieo rắc gánh nặng vào tâm trí cô, Hạ Phong càng thấy hoang mang, rối bời.
Chí Kiên vô tư, thái độ niềm nở, vui vẻ:
- Cô xong việc rồi đúng chứ? Vậy ngồi xuống cùng ăn bánh đi.
Cô ngại ngùng nên vội đáp:
- Dạ không… tôi… tôi còn phải vào trong phụ dì Hạ dọn bếp. Tôi xin phép.
Nói dứt lời cô nhanh chân đi vào trong nhà. Anh tinh tế đưa mắt nhìn theo cô, cảm giác nhẹ lòng khi giúp được Hạ Phong trong cảnh khốn khó.