Tại studio sang trọng bậc nhất thành phố Nam Tô. Đứng trước tấm phông trắng, một cô gái dáng vẻ sang trọng, mình hạc xương mai, thần thái lạnh lùng ngút trời, vẻ đẹp sắc sảo đang tạo dáng chuyên nghiệp trước ống kính.
Mái tóc uốn xoăn lơi nhẹ nhàng toát ra sự quyền quý cùng chiếc đầm đỏ ôm sát body gợi cảm, tôn lên làn da trắng nõn nà.
Chiếc túi xách đặt trên bàn được cô chạm khẽ bàn tay ngọc ngà, từng ngón kiêu sa uyển chuyển để tạo ra những dáng đẹp nhất, những tấm ảnh xuất sắc nhất có thể.
Sau một lúc hăng say tạo dáng, tiếng "tách tách" liên hồi, ánh đèn máy ảnh chớp chớp. Nhiếp ảnh gia lơi tay khỏi nút bấm, mỉm cười lịch thiệp nhìn về phía cô gái được xem như trung tâm của buổi chụp hình:
- Được rồi. Làm tốt lắm cô Vương Anh Sa. Rất nhiều ảnh đẹp.
Vương Sa thả lỏng cơ thể, từng bước nhẹ nhàng, thoải mái trên đôi giàu cao gót đi đến vị trí cạnh ekip để xem lại những bức ảnh của chính mình.
Nữ tổng giám đốc của thương hiệu túi xách do cô làm đại diện cũng quay sang mỉm cười hài lòng:
- Cô Vương Anh Sa như thể được sinh ra để làm người đại diện cho thương hiệu Vera vậy. Người đại diện phù hợp nhất từ thần thái đến khí chất mà tôi từng hợp tác cùng.
Vương Anh Sa cười nhẹ, son môi đỏ trầm càng tôn lên nét quý phái, thanh cao:
- Liên tổng đã quá lời. Tôi chỉ cố gắng hết sức mình thôi.
Lần này Vera đã lựa chọn hợp tác đúng người, có lợi đôi bên, vui vẻ về mọi mặt. Liên tổng nhìn bộ ảnh pr cho mẫu túi xách mới mà cô vừa chụp, nụ cười trên môi vẫn chưa nhòa đi:
- Cô Vương Anh Sa thật khiêm tốn.
—————————————
Căn biệt thự rộng lớn nằm trên con đường yên bình. Khu nhà dành cho bậc thượng lưu, những căn biệt thự rộng lớn cao sang, cũng vì vậy nên hàng xóm hiếm khi giao lưu với nhau, mỗi gia đình sống khá tách biệt.
Bước xuống từ chiếc xe ôtô sang trọng do chính mình cầm lái, Vương Anh Sa thong thả từng bước đi vào nhà.
Những người giúp việc thấy cô trở về liền lập tức cúi đầu, những người đứng tuổi thì niềm nở:
- Anh Sa, con đã về.
Cô cũng đáp lại bằng sự thân thiện, vừa đi đến phòng khách đã thấy người phụ nữ quyền lực mà mình yêu quý đang ngồi nhâm nhi tách trà hoa cúc.
Bà ấy nhìn về phía cô, nhỏ nhẹ cất lời:
- Con gái về rồi à, buổi chụp ảnh hôm nay thế nào?
Cô bước đến ngồi xuống cạnh bà ấy, mỉm cười nhẹ nhàng:
- Mẹ biết con gái mẹ sẽ làm rất tốt. Vera cũng rất mong chờ ở con và kỳ vọng đây sẽ là lần hợp tác thật lâu dài.
Với một người hết lòng vì công việc cũng chính là sự nghiệp cả đời cô theo đuổi, chuyện hợp tác với Vera có tầm quan trọng lớn với cô ra sao, Anh Sa nhận định rất rõ:
- Con biết rồi. Mẹ cứ yên tâm.
Ánh mắt cô thoáng nhìn xuống tờ báo trên bàn, tuy thời buổi công nghệ phát triển, nhưng mẹ cô vẫn thích xem tin tức trên báo giấy, có lẽ vì bà ấy là người truyền thống, hay chỉ vì đơn giản là một sở thích.
Nhưng thực tế, bà ấy chỉ mua báo chủ yếu đọc bài của tòa soạn Kiến Văn.
Cô nhìn vào tiêu đề giật gân trên trang bìa "Triệu Nghi Thuần lăng xê con gái thất lạc nhiều năm Vương Anh Sa trong bộ phim mới. Phải chăng bất công với gà cưng Tú Nguyệt?"
Vương Anh Sa không ngạc nhiên, cô bình thản chẳng khác nào mẹ của mình, có vẻ như những chuyện thế này, cô đã gặp quá nhiều.
- Lại là tin tức do cánh nhà báo tự suy diễn. Tại sao tòa soạn báo Kiến Văn này cứ luôn nhắm vào mẹ?
Triệu Nghi Thuần mỉm cười, cầm tờ báo vứt nhẹ lên bàn, như thể ném đi sự khinh bỉ vào kẻ mình hận trong lòng:
- Con à, trên đời này, kẻ muốn hãm hại Triệu Nghi Thuần mẹ đây có rất nhiều. Nhưng không ai dễ dầu gì hạ gục được mẹ bởi mấy bài báo bôi nhọ rẻ tiền này đâu.
Vương Anh Sa biết rõ quyền lực của mẹ mình trong showbiz lẫn giới thượng lưu. Ba năm qua, cô đã chứng kiến, đã đọc qua mấy trăm bài báo, những bài báo nhắm thẳng vào danh dự lẫn nhân phẩm của bà ấy, thậm chí cả cô cũng bị lôi vào vòng xoáy thị phi, săm soi. Nhưng bà ấy vẫn là cây đa cây đề trong giới nghệ sĩ, nào thể quật ngã chỉ bằng những con chữ vô tri kia.
Đối với Triệu Nghi Thuần, việc đọc các bài báo hạ bệ vô căn cứ đã từ bao giờ trở thành thú vui tao nhã.
—————————————
Trở về căn phòng sang trọng, quý phái. Vừa nhìn vào đã thấy toát ra sự quý tộc khó cưỡng lại. Những hoa văn dát vàng chạm khắc trên từng ô gạch, trần nhà. Đèn chùm pha lê lộng lẫy, bộ ghế sofa đắt đỏ, giường ngủ gỗ được trang hoàn lộng lẫy, chăn gối phẳng phiu.
Vương Anh Sa ngồi xuống ghế, ngẫm nghĩ lại những chuyện xảy ra sau một ngày dài. Nhưng đột nhiên suy nghĩ vượt khỏi ranh giới, bất giác nghĩ đến những ký ức sâu xa hơn, cách hiện thực đã nhiều năm về trước.
Cô cũng chẳng hiểu vì sao, mình lại bước về phía tủ đựng trang sức, lấy ra chiếc vòng tay bằng vàng.
Chạm nhẹ ngón tay lên từng hoạ tiết trên chiếc vòng, cô có chút nhói lòng, một chút buồn bã lẫn sự tiếc nuối không nguôi dù giờ đây cô đã có tất cả, nhưng không, cô có tất cả, nhưng chẳng thể có được người mình yêu.
Cô tự nói với chính mình, trong không gian phòng tĩnh lặng: