Dịu Dàng Trao Mỗi Em

Chương 72: Em có thai sao?





Hơi thở nam tính cận kề, cô chẳng rõ mình phải làm gì trong tình cảnh này, cô hoàn toàn là người bị động.

Anh Sa bắt đầu cảm thấy trong lòng không ngừng lo lắng, anh thật sự khiến cô rơi vào áp lực, cô chưa biết giải quyết chuyện mang thai ra sao, bây giờ lại phải đối mặt với anh.

Môi anh chạm vào môi cô, nhẹ nhàng tách hai cánh môi mềm, cắn nhẹ vào môi cô như một sự đáp trả đầy ngọt ngào.

Cô cố sức đẩy nhẹ anh ra:

- Anh về đi, tôi cần thời gian.

Anh chưa kịp nói gì thì cô đã đưa tay bụm miệng, cảm giác buồn nôn bất chợt khiến cô không lường trước được.

Cô vội ngồi dậy bước thẳng vào phòng tắm, tiếng xả nước liên tục. Anh vẫn ngây người ra trong nỗi ngạc nhiên, nhưng sự tinh tế của anh đủ để cảm nhận thấy điều khác thường.

Anh gõ cửa phòng tắm:

- Anh Sa, em có sao không?

Cô lấy lại bình tĩnh, nghe giọng điệu lo lắng của anh từ phía ngoài thì nửa vui nửa lo. Bây giờ bước ra lại phải viện lý do cho tình huống vừa rồi. Cô không muốn anh biết chuyện mình mang thai, vì anh chắc chắn sẽ muốn chịu trách nhiệm, vì đứa bé mà trói buộc bên cạnh cô, cô lại càng không nhìn rõ được anh có thật sự yêu mình hay không.

Cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh thì cũng chuẩn bị sẵn để ứng phó.

- Em...có vấn đề gì sao? Lúc nãy em buồn nôn, chẳng lẽ em...

Cô không đợi anh nói hết câu, vì cô biết anh đã

lờ mờ đoán được nguyên do.

- Tôi không sao, anh mau về đi.

Anh có cảm giác cô đang giấu anh một chuyện quan trọng. Phúc Hiên không thể chần chừ thêm, thẳng thừng hỏi:

- Em có thai sao?

Nghe anh hỏi đúng điều cô muốn che giấu, Anh Sa bối rối, quả thật anh rất tinh ý, chỉ một sơ suất nhỏ anh cũng có thể phát hiện ra được.

Cô tỏ ra bình tĩnh, vẫn nhất quyết không nói ra:

- Không phải. Anh đừng nghĩ lung tung. Tôi chỉ ăn trúng đồ không tốt thôi.

Lúc này anh thật sự hoang mang, không rõ lời cô nói là thật, hay suy nghĩ của mình mới đúng.

- Anh đưa em đi khám được không?

Cô phải thừa nhận bản thân còn rất non nớt so với anh. Chỉ một câu nói của anh cũng đã vẹn toàn giải quyết cả hai vấn đề, thể hiện sự quan tâm đến sức khoẻ của cô, chẳng những vậy còn có ý muốn làm sáng tỏ chuyện cô có mang thai hay không.

Dĩ nhiên cô không thể để anh thành toàn ý định:

- Tôi không cần. Anh mau về đi. Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.

Cô liên tục nói lời "xua đuổi" anh về, nhưng biểu hiện của cô vừa rồi còn khiến anh thêm hoài nghi.

Anh không muốn khiến cô bực dọc, chỉ có thể chiều theo ý cô, anh dịu dàng bước đến gần:

- Được, anh sẽ về. Em nghỉ ngơi đi.

Phúc Hiên chạm tay tóc cô, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng trước khi rời đi.

Anh vừa bước ra khỏi cửa phòng, cô liền lo sợ Kim Châu sẽ nhân lúc này mà nói chuyện cô đang mang cho anh biết. Anh Sa vội đi theo phía sau, bước xuống cầu thang, Kim Châu nhìn thấy anh bước qua, quay sang thì thấy cô đang đi tới, cô ấy vội nắm tay cô cất lời:

- Tình hình sao rồi em?

Cô im lặng nhìn về phía anh, bước ra khỏi cửa, trước khi rời đi, anh không quên quay người lại nhìn cô. Đến khi anh đã lái xe ra về, cô mới đáp lời Kim Châu:

- Anh ấy nghi ngờ em đang mang thai.

Kim Châu vừa nghe thấy liền ngỡ ngàng:

- Sao anh ấy lại biết được?

Cô kể lại chuyện lúc nãy, quả như Kim Châu dự đoán, với sự tinh ý của Phúc Hiên, cô không thể che giấu mãi nếu anh vẫn còn thường xuyên tìm đến cô.

——————————————

Anh trở về nhà, vừa bước vào phòng khách đã thấy Kiều phu nhân và Vân Quỳnh ngồi trên ghế sofa. Vân Quỳnh đã đến Kiều gia mấy ngày qua, được Kiều phu nhân hết mực cưng chiều.

Thấy anh trở về, Kiều phu nhân liền cất lời:

- Sao hôm nay con về trễ vậy?

Anh trả lời qua loa:

- Con bận chút việc.

Vân Quỳnh đứng dậy bước đến trước mặt anh, ngày đầu tiên khi vừa gặp anh, cô ấy đã rất ấn tượng bởi vẻ ngoài hoàn mỹ, lịch lãm lại chững chạc của Phúc Hiên. Trông anh trẻ hơn rất nhiều so với tuổi.

Trước đây Vân Quỳnh cũng có rất nhiều chàng trai theo đuổi, quen vài ba mối tình. Ai cũng bề thế, cao sang nhưng vì cứ kém cá chọn canh lại thêm tính cách có phần tiểu thư cao ngạo vì vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng nên đến giờ vẫn còn độc thân.

Cô ấy rất có hứng thú với anh, dù anh đối với Vân Quỳnh chỉ đôi câu cho phải phép, ngoài ra rất lạnh lùng. Nhưng càng như vậy Vân Quỳnh càng thêm động lực chinh phục.

- Anh đã ăn gì chưa?

Trước sự quan tâm của Vân Quỳnh, anh lịch sự đáp:

- Tôi ăn rồi. Xin phép lên phòng trước.

Nhìn thấy môi của anh bị chảy máu, khoé môi còn đọng lại vệt máu đã khô, cô ấy lo lắng nói:

- Môi của anh bị sao vậy?

Lúc này anh mới chợt nhớ ra nụ hôn “ướt át” khi nãy. Anh chạm tay lên miệng, lời nói điềm tĩnh:

- Tôi sơ ý nên đụng trúng cửa thôi.

Kiều phu nhân nghe vậy liền bước đến, ánh mắt bà ấy tỏ rõ sự ngờ vực:

- Có thật là con đụng trúng cửa không?

Anh có chút bất ngờ trước phản ứng của mẹ mình:

- Thật. Thôi con vê phòng tắm đây. Mẹ với Vân Quỳnh nói chuyện tiếp đi.

Nói đoạn anh nhanh chân rời đi, Vân Quỳnh dìu Kiêu phu nhân đến ghế ngồi, giọng nói nũng nịu cất lời:

- Dì à, sao anh Hiên thờ ơ với con quá. Có phải anh ấy không thích con đúng không dì?

Kiều phu nhân vội vỗ nhẹ lên bàn tay Vân Quỳnh xoa dịu:

- Làm gì có chuyện đó chứ. Con xinh đẹp lại giỏi giang thế này, ai mà không thích cho được. Do Phúc Hiên nó ngại thôi. Con yên tâm, trước sau gì hai đứa cũng nên chuyện mà. Dì ủng hộ con hết mình.