Dịu Dàng Yêu Anh

Chương 10: TAO NHẤT ĐỊNH PHẢI DẠY MÀY CHO RA TRÒ.



Anh nhìn cô, nhìn nụ cười gượng gạo cùng đôi mắt buồn rười rượi ấy mà không khỏi cảm thấy xót xa. Một cô gái nhỏ ở tuổi đôi mươi, độ tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất đời người thì lẽ ra cô phải nên vui vẻ hạnh phúc. Tại sao cô ấy lại phải trải qua những chuyện đau lòng đến thế này.

Rồi chẳng hiểu làm sao, anh vô tri vô giác thế nào lại kéo cô ôm vào lòng mình. Vòng tay anh ấm áp ôm lấy cô, Nhã Trúc nhất thời cũng không kịp phản ứng. Chỉ là trong khoảnh khắc ấy, cô lại thấy trái tim mình đau lên. Hai bàn tay nhỏ níu lấy vạt áo anh, bao nhiêu ức uất bấy lâu nay cố gắng kìm nén giờ lại đột ngột làm loạn. Cũng không biết bản thân mình bị thế nào, cô cứ thế nép mặt vào lòng anh rồi bật khóc.

Giọt nước mắt ấm nóng thấm vào ngực áo anh, một dòng cảm xúc dâng lên khiến Tần Tử Sâm thấy khó hiểu. Không phải là anh chưa từng thấy con gái khóc, mà là ngay cả khi nhìn thấy Diệp Linh Chi rơi nước mắt, anh cũng không cảm thấy xót xa đến thế này. Tại sao khi nhìn cô khóc, bản thân anh lại...

"Tại sao...hức... Tại sao ông trời lại bất công với tôi quá vậy hả?"

Giọng nói nấc nghẹn của cô kéo anh ra khỏi mớ cảm xúc hỗn loạn của mình. Khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô để an ủi, anh nhỏ giọng dỗ dành cô như dỗ dành một cô bé nhỏ.

"Ông trời không bất công với ai cả. Lấy của cô thứ này thì sẽ bù đắp cho cô một thứ khác."

"Tôi... Tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường, có ba mẹ yêu thương, có người thương bên cạnh. Tại sao... Tại sao điều ước nhỏ nhoi đó lại khó đến vậy?"

"Nhã Trúc..."

"Anh biết không, bà ấy không phải mẹ ruột của tôi nên bà ấy chưa từng thương tôi."

"..."

"Bọn họ...Hức hức... Họ muốn ép gả tôi cho Hoắc thiếu gia. Họ muốn lấy tôi ra làm vật trao đổi để đổi lấy lợi ích của họ."

Tần Tử Sâm nghe xong, trong lòng liền cảm thấy tức giận. Hoắc Tư Vũ, thiếu gia Hoắc gia, người thừa kế duy nhất của Hoắc thị nổi tiếng là một kẻ ăn chơi bệnh hoạn. Không biết đã có bao nhiêu cô gái đều bị hủy hoại trong tay hắn. Dù cô không phải là con ruột của họ, thì họ cũng không thể đẩy cô vào chỗ chết như thế. Thật là quá đáng.

"Anh Tần, tôi không muốn gả! Tôi không muốn gả cho hắn!"

Cảnh tượng ngọt ngào đó lại vô tình bị Mộ An Thy bắt gặp. Cô ta nhếch môi cười, lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng đó. Nhã Trúc vẫn còn đang khóc vì tủi thân, cô không hề hay biết bản thân mình sắp gặp phải chuyện gì. Buổi chiều tà hôm ấy rất đẹp, nhưng người ta nói trước khi bầu trời nổi giông bão thì mọi thứ sẽ bình yên đến lạ...



Bảy giờ tối...

Chiếc xe đen đắc tiền đậu trước nhà họ Mộ. Tần Tử Sâm im lặng nhìn sang cô gái bên cạnh, anh như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại thôi. Nhã Trúc tháo dây an toàn, quay sang nhìn anh rồi khẽ gật đầu.

"Lại phiền anh rồi! Anh Tần!"

"Không có gì! Dù sao cũng xem như tôi và cô chúng ta có duyên đi."

"Vậy tôi vào nhà trước, anh lái xe cẩn thận."

"Được! Có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

"Vâng!"

Nhã Trúc gật đầu thay cho lời cảm ơn lần nữa. Nói vậy thôi chứ sao cô lại dám làm phiền anh cho được. Anh là người tốt, cô không muốn kéo anh vào mớ bùng binh hỗn độn của đời mình. Gặp được nhau là duyên, giúp đỡ cô đến đây cũng coi như là tận tâm lắm rồi. Dẫu sao thì giữa hai người cũng chỉ là người dưng xa lạ.

Nhã Trúc bước xuống xe, quay lại nhìn anh rồi đi vội vào nhà. Tần Tử Sâm ngồi đó, im lặng nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô. Anh tự hỏi, tại sao ở cạnh cô, trong lòng anh lại thấy dịu dàng và thoải mái đến vậy.

Ngã người dựa lưng vào ghế, anh nhắm mắt để bình ổn lại dòng cảm xúc trong tim. Người anh yêu là Diệp Linh Chi nhưng tại sao ở bên cạnh cô ấy, anh lại không hề có những cảm giác như khi ở bên Nhã Trúc. Chuyện này đến cuối cùng là thế nào đây.

Bên trong Mộ gia...

Vừa vào đến cửa, đã thấy Mộ Đình Ân và Lý Tuyết Lan có mặt đầy đủ trong phòng khách. Nhã Trúc hít một hơi sâu rồi thở dài chán nản. Cô tháo đôi giày cao gót để lên kệ rồi đi vào trong. Còn chưa đi được mấy bước thì đã bị Lý Tuyết Lan gọi lại.

"Đi về cũng không biết chào hỏi! Cô không có chút phép tắc nào hay sao hả?"

Nhã Trúc nén lại sự chán ghét trong lòng, quay lại nhìn bà ta rồi lạnh nhạt đáp.

"Vâng, thưa dì!"



"Cả một buổi chiều không thấy tung tích, mày đã đi đâu?"

"Con ra ngoài hóng gió..."

BỐP.

Vừa dứt câu trả lời, Lý Tuyết Lan đã tát vào mặt cô. Nhã Trúc bất ngờ nên cũng không kịp tránh. Cô đưa tay lên ôm mặt, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm vào bà ta.

"Tại sao lại đánh tôi? Tôi đã làm gì sai hả?"

"Ranh con, mới tí tuổi đầu mà đã lén lút đi hẹn hò với trai. Về nhà còn biết nói dối."

"Cái gì? Hẹn... Hẹn hò với trai?"

"Không đúng sao hả? Đã đi lén lút bên ngoài thì cũng thôi đi. Đã vậy còn đưa về đến tận cửa. Mộ Nhã Trúc, mày có biết xấu hổ không hả?"

Nhã Trúc ngây người, chậm rãi phân tích lời bà ta nói. Thì ra họ đã nhìn thấy xe của Tần Tử Sâm đưa cô đến trước cửa. Nhưng...

"Đó là bạn của tôi, không dơ bẩn như bà nghỉ."

"Còn dám cãi sao hả? Vậy mày nói tao nghe thử, bạn bè mà lại ôm ấp tình tứ thế này sao?"

Vừa nói, bà ta vừa vứt vào mặt cô một xấp hình. Đến khi những tấm hình rơi xuống đất, cô mới nhìn rõ được nội dung trong tấm hình. Đó chẳng phải là lúc cô khóc, Tần Tử Sâm đang an ủi cô hay sao. Tại sao...

"Đây..."

"Hết đường chối rồi đúng không? Thứ con gái lăng loàng trắc nết, hôm nay tao nhất định phải dạy mày cho ra trò."
— QUẢNG CÁO —