Dịu Ngọt Hương Hè

Chương 10: Tôi đau!



Sở Linh Dương vội vàng chạy nhanh tới, gương mặt khẩn trương đứng trước mặt cậu con trai, nói:

"Cậu ấy ổn, cậu đi trước đi".

Nghe thấy lời này cậu bạn kia thở phào một hơi cúi đầu xin lỗi một lần nữa rồi rời đi, phía này vài nữ sinh cũng hùa hùa chạy lại, tay cầm băng cá nhân đưa cho Hứa Đông Hướng, anh vẫn làm ra vẻ không có gì đi về phía trước mặc kệ những lời hỏi thăm xung quanh.

Linh Dương thấy vậy cũng chả vội nữa một người bị thương mà cả đám người lo lắng không có cô đưa thuốc bôi hay bông băng cũng có người khác nhanh tay lo trước.

Cô nàng né tránh trong đám đông bước ra khỏi sân thi đấu, đi về hướng thư viện mượn vài quyển sách về ôn tập.

Hành lang xung quanh buổi chiều tối khá yên ắng, mọi người ở lại cũng không nhiều lắm, cô đi về phía thư viện, miệng ngân nga vài câu hát.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào lại có người đi theo phía sau, nhưng tiếng hát của cô lấn át cả tiếng bước chân, cô cũng chẳng quan tâm đến phía sau mình có gì hay không.

Bước tới cửa thư viện, Linh Dương bị người phía sau giật giật phần áo đồng phục, giọng nói khẽ khàng, trầm lắng không quá to đủ vừa người nghe:

"Tôi đau!".

Sở Linh Dương một phen giật mình còn định quay lại tát cho người phía sau một cái nào ngờ lại là bạn hành xóm của mình.

Cô quay lại nhìn anh chớp chớp đôi mắt trong veo, rồi nhíu mày nhìn xuống đầu gối:

"Cậu đau thì kệ cậu!".

"Tôi bận việc rồi!".

Nói rồi cô nàng bước nhanh vào bên trong vậy mà người kia vẫn lặng lẽ cúi đầu trầm ngâm đi theo cô như vịt con đi theo mẹ.

Sở Linh Dương quay đầu lại, nhìn thì trông cũng tội nhưng mà cô chưa nguôi giận, đi được vài bước cô đứng lại đột ngột xoay người thì đầu liền bị đập vào cằm của Hứa Đông Hướng một cái.

Hướng Đông nhăn mặt, có vẻ hơi đâu một tí. Nhưng mà anh chịu được.

Cô vội vội vàng vàng hỏi:

"Cậu không sao chứ???".

"Có đau lắm không???".

Anh không mặn không nhạt mà trả lời: "Đau".

Dứt lời cô kéo anh ngồi xuống một cái ghế gần chỗ kệ sách, xong thì mở balo ra lấy ra một miếng băng cá nhân và dầu thoa:

Cô đưa tay chạm vào cằm anh:

"Cằm có vẻ không bị thương thoa một ít dầu sẽ hết đau".

Xong cô lại nhìn xuống đầu gối của Đông Hướng:

"Chân thì cần phải dán băng cá nhân lại".

Một màn đụng chạm này tuy chỉ là vài chục giây nhưng lại khiến cho Hứa Đông Hướng cảm thấy mình cứng đờ người, lần đầu tiên bản thân lại để một cô gái chạm vào mình.



Linh Dương sau khi thoa xong dầu lên cằm thì ngồi xuống thoa tiếp tục vào đầu gối của anh, còn không quên hỏi:

"Rát không???".

Anh chỉ lắc đầu, đôi mắt "Phù Quang" sâu thẳm nhìn vào cô.

Sau khi dán xong băng cá nhân cô đứng dậy rồi xoa đầu anh một cái:

"Đã xong!".

Cô cười lên trông rất đẹp nhìn tươi sáng, thuần khuyết, sức sống như lá mầm vậy.

Cái xoa đầu bất chợt khiến anh rụt người lại, đôi mắt ngây ngô nhìn cô, miệng cong lên ý cười nhàn nhạt, anh chậm rãi nói:

"Cậu hết giận rồi phải không???".

"Ừm, đại ca". Cô cười cười xoay người đi chỗ khác giả vờ nói giọng miễn cưỡng.

Sau buổi chiều đó mọi thứ trở lại như thường, mấy ngày sau, lên lớp vẫn vậy cô không hiểu anh giảng, cô ngủ gật trong lớp thì anh khẽ trêu chọc.

Anh khá thân với cô trong lớp nói chuyện nhiều nhất cũng chỉ với mỗi Sở Linh Dương.

Vài ngày sau, nhà trường lại thông báo tổ chức cuộc thi văn nghệ tập thể, lần này mọi người khá thích thú về mảng văn nghệ ai cũng muốn được lên sân khấu trình diễn.

Vừa hay có cô bạn vừa mới chuyển đến cũng rất hoạt bát ở mảng này, cô tên Chiêu Thẩm nhìn rất năng lượng mới ngày đầu đã hòa nhập được với mọi người trong lớp.

Cô nàng được sắp xếp ngồi cùng bàn với Quách Đường hai cô gái đối lập nhau, một người dịu dàng trầm lắng, một người năng lượng, nhiệt tình, ồn ào. Nhưng mà hai người nói chuyện với nhau khá ăn ý.

Đến tiết tự học buổi tối khá sôi động, mọi người kéo bàn học lùi về phía sau, rồi phân công tiết mục.

Chiêu Thẩm đứng trên bục phát biểu:

"Để có một tiết mục hấp dẫn nhất tụi mình sẽ nhảy tập thể có được không???".

"Được! Được!".

"Oke!". Ai cũng khá đồng ý với ý kiến này. Lớp học khá ồn áo nhưng lại có người từ cửa ngoái đầu vào:

"Cho mình hỏi có Hứa Đông Hướng và Sở Linh Dương ở đây không???".

Hai con người đang ngồi dưới góc lớp làm bài tập thị bị kêu tên, mọi người chỉ tay về phía dưới:

"Có, họ đang ngồi dưới kia kìa".

"Hả, tìm tôi sao???". Sở Linh Dương chỉ tay vào mình.

Người kia gật đầu:

"Đúng, đúng, cả bạn học Hứa Đông Hướng nữa đến phòng phát thanh cô dặn dò".



Sở Linh Dương ừm một tiếng cất sách vở vào balo, Hứa Đông Hướng cũng dọn dẹp gọn gàng rồi cả hai đứng dậy đi ra khỏi lớp học.

Tới phòng phát thanh, bên trong là một cô giáo trẻ trung và một cô gái xinh đẹp, thấy Hứa Đông Hướng và Sở Linh Dương bước vào cô giáo niềm nở:

"Chào hai đứa".

Hai người cũng lễ phép chào cô nhưng nhìn xung quan một lượt lại là cô gái tỏ tình mình kia cũng đang ngồi ở đây Đông Hướng nhíu mày.

Hai người ngồi xuống ghế nghe cô phổ cập, cô giáo nói:

"Sắp tới có chương trình văn nghệ cô muốn Dương Dương sẽ đàn một khúc nhạc mở màn còn Ngạn Ngạn và Hướng Hướng sẽ dẫn chương trình có được không???".

Dứt lời, anh liền lên tiếng:

"Dạ em không ạ!".

"Cô có thể mời bạn khác".

Cô giáo cũng không muốn ép buộc cậu nhưng cậu mà lên sân khấu thì chương trình sẽ rất thu hút người xem. Cô nói thêm vài lời:

"Con có thể về suy lại xong báo cho cô sau cũng được".

Còn về Sở Linh Dương, cô cũng không từ chối, xong xuôi cả hai đứng dậy chào cô giáo rời đi.

Đi được mấy bước thì cô gái phía sau chạy tới kế bên Đông Hướng, vén tóc thục nữ cười hiền hòa:

"Cậu có thể suy nghĩ lại được không???".

Hứa Đông Hướng quay đầu lại nhìn Sở Linh Dương bị thụt lùi ở phía sau, anh đứng lại.

Lâm Ngạn tưởng chừng như anh có ý định muốn nói chuyện với mình liền háo hức mong đợi. Nào ngờ anh đứng im bất động ánh mắt chỉ hướng vào người con gái đang cúi đầu cặm cụi đi cô đơn phía sau:

"Đi nhanh lên!".

Sở Linh Dương nghe thấy lời nói liền ngẩng đầu lên nhìn anh:

"Hả???".

"Tôi bảo cậu đi nhanh lên, loài mèo thường chạy nhảy nhanh lắm cơ mà???".

Cô nàng trợn mắt nhìn anh, người không nói được câu nào cho đàng hoàng cả.

Linh Dương cố gắng đi nhanh hơn, tới gần anh rồi cả hai song song cùng đi mặc kệ bóng đèn còn đang ngây người đứng đó.

Cô bạn bặm môi, tức giận dập chân một cái rồi bỏ đi hướng cầu thanh khác.

Về lớp mọi người cũng đang tập nhảy sôi nổi, hai người không tham gia vào tiết mục nên về sớm hơn.

Trên con đường lớn, người và xe qua lại tấp nập, ánh đèn màu vàng chiếu xuống con đường nhựa.

Sở Linh Dương vẫn chạy theo phía sau Hứa Đông Hướng, nhìn dáng người đang đạp xe cô cũng dần quen thuộc